Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Đúng là cô bé con đã dặn như vậy, nhưng lúc ấy mọi người đều dành sự quan tâm vào chuyện hai đứa nhỏ bắt đầu trải nghiệm cuộc sống tự lập, hơn nữa các chuyên gia cũng khuyên bà cụ Tô nên tranh thủ luyện tập, kích thích các cơ và dây thần kinh gì gì đó….

Bà cụ Tô cũng đắm chìm trong sự phấn khích khi có thể đứng dậy, vì vậy mọi người đều quên béng lời dặn của Túc Bảo.

Mộc Quy Phàm nói: “Chắc không phải do tập luyện đâu con nhỉ? Các chuyên gia trong viện dưỡng lão nói nếu bà ngoại con có thể đứng lên thì nên tập đi bộ nhiều hơn. ”

Túc Bảo càng nghe càng tức giận hơn: “Con mới là chuyên gia!”

Mộc Quy Phàm: “…”

Anh chỉ nghĩ Túc Bảo nói nhảm vì quá nóng ruột.

Dạo trước, đúng là Túc Bảo thường xoa bóp chân cho bà cụ Tô, nhưng bà cụ đã phải ngồi xe lăn 5 năm rồi, rõ ràng chỉ áp dụng phương pháp xoa bóp không đủ để bình phục.

“Lát nữa vào viện phải giữ im lặng nha con!” Mộc Quy Phàm chỉ dặn dò Túc Bảo một câu.


Trong viện.

Bà cụ Tô nằm trên giường, đầu quấn băng trắng, bà cụ mới làm phẫu thuật xong.

Bà đập đầu vào gạch đá ngoài vườn, bị xuất huyết não.

Sau ca phẫu thuật, bà cụ mãi chưa tỉnh lại.

Túc Bảo nắm tay bà cụ Tô, gọi: “Ngoại ơi….”

Một số bác sĩ bước vào, trong số đó có một bác sĩ không mặc áo blouse trắng, nhưng đang thảo luận về tình trạng bệnh với những người còn lại.

Thấy Túc Bảo, ông ta chau mày nói: “Mời người nhà ra ngoài, chẳng phải đã nói không được quấy rầy bệnh nhân sao? Hiện tại bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”

Túc Bảo nhìn chằm chằm ông bác sĩ có bộ râu hoa râm trước mặt.


Ông ta đang nói với các bác sĩ: “Bà cụ Tô vẫn luôn tiến hành phục hồi chức năng trong viện dưỡng lão của chúng ta. Mấy ngày trước bà cụ bỗng đứng dậy được, điều này cho thấy việc phục hồi chức năng của chúng ta có hiệu quả.”

“Tôi yêu cầu bà cụ phải chăm chỉ tập luyện để hồi phục, có lẽ bà ấy quá nóng ruột nên mới ngã.””

Các bác sĩ khác đều gật đầu: “Chụp CT sọ não cho thấy bà cụ Tô bị xuất huyết não.”

Bác sĩ có chòm râu màu hoa râm nói: “Đúng, là vấn đề cũ, nhưng hiện tại bà cụ đã qua cơn nguy kịch, tôi hiểu rõ tình trạng của bà ấy, hiện tại bà ấy cần nghỉ ngơi, không được gọi dậy.”

Túc Bảo “?”

Mộc Quy Phàm nhìn vẻ mặt bối rối của Túc Bảo, hỏi: “Sao vậy?”

Túc Bảo lắc đầu nói: “Ông cụ này nói sai rồi.”

Sư phụ nói để hai chân của bà ngoại có thể đứng lên, trước tiên phải xoa bóp đúng cách để các kinh mạch của bà từ từ hồi phục như cũ.

Lúc này không được phép vội vàng đứng dậy, khi đến thời điểm thích hợp, sau khi châm cứu một khoảng thời gian, bà mới có thể đi lại và vận động nhiều hơn.

Ông cụ chuyên gia này nói không đúng.

Vả lại bây giờ bà ngoại đang hôn mê, Túc Bảo cảm thấy mình nên đánh thức bà ngoại, nhưng ông cụ chuyên gia lại nói là không được gọi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận