Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Lúc nên nghỉ ngơi thì bảo bà đi lại nhiều hơn, đến giờ cần đánh thức bà thì lại bảo để bà ngủ.

Túc Bảo cảm thấy ông cụ chuyên gia này nói không đúng tẹo nào.

Nghe lời Túc Bảo nói, lão chuyên gia nhìn qua, cau mày.

Nhưng một đứa trẻ thì biết cái gì chứ, tranh cãi với một đứa trẻ thì có vẻ nhỏ mọn quá.

Bác sĩ trong khoa nói: “Nhưng bà cụ đã phẫu thuật được hai tiếng, hẳn là có thể đánh thức rồi.”

Lão chuyên gia: “Bà cụ Tô ở viện điều dưỡng của chúng tôi dưỡng bệnh đã năm năm rồi, anh hiểu rõ hơn chúng tôi hả?”

Bác sĩ trong khoa: “Ặc.”

Lão chuyên gia lại nói: “Tình huống của bà cụ đặc biệt, năm năm trước bị xuất huyết não, tỉnh dậy quá sớm sẽ khiến áp lực nội sọ quá cao… blah blah…”

Ông ta tiếp tục phân tích tình trạng với các bác sĩ, một tay chắp sau lưng, tay kia giơ lên chỉ trỏ, ra vẻ như mình là cây đa cây đề trong ngành vậy.


Túc Bảo bĩu môi, nằm xuống bên cạnh bà cụ Tô, nhỏ giọng gọi: “Bà ngoại ơi, bà ngoại, dậy thôi bà!”

“Bà ngoại là một con sâu ngủ bám giường, bà mà còn không dậy, cháu sẽ tặng bà một cái rắm thối đấy nhé!”

Lúc này lão chuyên gia này đã hoàn toàn không nể nang gì nữa, nói với bác sĩ trong khoa: “Tôi đã bảo là không được làm phiền bệnh nhân cơ mà, anh không nghe thấy à? Bảo người nhà ra ngoài đi, không nghe theo lời bác sĩ gì cả, làm loạn đấy à!”

Mộc Quy Phàm ngẩng đầu, nhàn nhạt nói một câu: “Hay là để tôi mời ông ra ngoài nhé?”

Lão chuyên gia cau mày nói: “Ý anh là gì?”

Thân phận của Mộc Quy Phàm vẫn chưa được tiết lộ, nhưng ông ta nghe nói anh ở rể nhà họ Tô, hiện tại đang ăn ở của nhà họ Tô.

Vì vậy ông ta rất khinh thường Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm cười nhạt: “Tiếng con gái tôi nói có lẽ không lớn bằng ông đâu, nếu thật sự không được làm ồn thì hẳn là ông nên ra ngoài mới đúng.”

Lão chuyên gia bị lời nói của anh chọc giận: “Chúng tôi đang thảo luận về tình trạng bệnh, tất cả đều là vì lợi ích của bà cụ Tô thôi.”


Mộc Quy Phàm chỉ ra cửa: “Chúng ta không thể đến phòng bác sĩ để thảo luận về tình trạng bệnh hả?”

Lão chuyên gia nghẹn lời, không nói được câu nào.

Mộc Quy Phàm chẳng thèm để ý đến ông ta.

Mặc dù lúc nãy ở trên xe, Túc Bảo nói bé là chuyên gia nhưng anh cũng không để tâm lắm.

Nhưng anh vẫn hiểu rõ có chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này Tô Ý Thâm đã đến, anh là bác sĩ chuyên khoa ung bướu, sau khi sắp xếp xong cho bà cụ Tô, anh phải trở lại vị trí của mình, vừa mới hoàn thành công việc.

Khi Tô Ý Thâm nhìn thấy Túc Bảo, anh chợt nhớ đến lời bé nói mấy ngày trước về việc không thể để bà ngoại đi lại.

Thấy lão chuyên gia ở đó, anh thuận miệng hỏi: “Viện trưởng Vu, mẹ tôi bị ngã là do luyện tập không đúng cách hay luyện tập quá thường xuyên?”

Viện trưởng Vu – cũng chính là chuyên gia râu hoa râm lập tức trở nên không vui.

Anh nói thế là có ý gì?

Nói luyện tập không đúng cách, chẳng phải là nghi ngờ ông ta sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận