Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Hóa ra sau khi Viện trưởng Vu rời đi vào buổi chiều, Tô Nhất Trần và Tô Doanh Nhĩ cũng lần lượt đến.

Túc Bảo chân thành nói, bé có thể giúp bà ngoại đứng dậy, trước đó bé vẫn luôn xoa bóp chân cho bà, chỉ còn châm cứu nữa là được.

Bé còn nói rằng bé nhất định sẽ khiến bà ngoại được đi nhảy quảng trường.

Lúc đầu Tô Doanh Nhĩ không đồng ý, ông cụ Tô và Tô Ý Thâm cũng do dự, nhưng Tô Nhất Trần trực tiếp gật đầu, nói rằng anh tin Túc Bảo.

Bà cụ Tô nghĩ đến sư phụ bên cạnh Túc Bảo… cũng im lặng đồng ý.

Vậy nếu cục cưng bé nhỏ của bà cụ chữa khỏi bệnh cho bà thì sao? Bà tình nguyện. Dù sao thì tình trạng trước kia cũng chẳng khá hơn là mấy.

Vì thế, gia đình đã đạt được sự nhất trí theo cách này…

Vậy nên mới có được sự đoàn kết trước mắt.

Viện trưởng Vu nhìn thấy tất cả già trẻ lớn bé nhà họ Tô đều ngu ngốc như trẻ con, cảm thấy mình như đấm một cú vào bông vậy, hoàn toàn không có tác dụng gì cả, lòng vô cùng chán nản.


“Các người… ôi chao!” Ông ta xua tay vẻ đau lòng.

Nếu muốn nói rõ thì bọn họ đã chăm sóc bà cụ Tô suốt năm năm qua trong viện điều dưỡng của mình, bà cụ Tô mới được như ngày hôm nay, việc bà cụ có thể đứng lên đều là kết quả của sự chăm sóc và điều trị tận tình của họ, được chứ?

Bây giờ bà cụ Tô bị ngã cũng không phải do ông ta gây ra, sao bọn họ đều lật mặt thế?

Ăn cháo đá bát!

“Được rồi, từ nay chúng tôi sẽ không quan tâm bà cụ Tô thế nào nữa, các người thích làm gì thì làm!”

Viện trưởng Vu vẫn cố dát vàng lên mặt mình, nghiêm mặt quay đầu bỏ đi.

Tô Nhất Trần khẽ cụp mắt, nói với Khúc Hưởng: “Thanh toán hết viện phí của viện điều dưỡng đi.”

“Ngoài ra, hãy rút lại kế hoạch đầu tư và quyên góp cho viện điều dưỡng Sâm Lâm.”

Viện trưởng Vu vẫn chưa đi xa: “!!”


Viện trưởng Vu như gặp phải sét đánh. Năm năm nay, vì bà cụ Tô đã dần phục hồi trong viện điều dưỡng, cho nên mấy năm nay, viện điều dưỡng đều trôi qua êm đềm.

Thiết bị cho cơ sở thượng tầng, nhà họ Tô nói quyên góp thì sẽ quyên góp.

Thiếu dụng cụ chữa bệnh gì cũng không cần nói hai lời đã đưa tiền.

Bao gồm kinh phí nghiên cứu khoa học, chi tiêu cho việc huấn luyện nhân tài… Những khoản này đều do nhà họ Tô quyên tặng.

Thời gian này trôi qua thật sự rất tốt, đến mức viện trưởng Vu đã bắt đầu lạm phát.

Nhưng nghĩ lại chút thì, chỗ dựa cho viện trưởng Vu vừa cứng lên rồi.

Những người tới viện điều dưỡng Sâm Lâm cũng đều là người có tiền, không thua kém gì nhà họ Tô.

Không quyên góp thì không quyên góp thôi, có đầy người tranh giành để quyên góp cho ông ta!

Ông ta đã được công nhận là một chuyên gia có uy tín trong lĩnh vực phục hồi chức năng, có rất nhiều bệnh nhân có tiền cũng liên hệ tìm ông ta.

Bà cụ Tô đúng là bệnh nhân có tiền nhất trong viện điều dưỡng, nhưng, chắc chắn không phải là bệnh nhân có thân phận tôn quý nhất.

Dù sao, bệnh nhân có quyền lại có thế cũng không ít!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận