Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Túc Bảo bỗng lên tiếng: “Có điều dì này đối xử với ông cụ đây không tốt chút nào, chú ơi chú nên đổi một dì chăm sóc khác đi ạ!”

Y tá Quyên kinh hãi, vội nói: “Ôi, cô bé ơi, không thể ăn nói tùy tiện vậy đâu con….”

Ánh mắt Túc Bảo trong veo, cô bé nói: “Con không hề nói xằng! Hồi nãy ông cụ chảy nước miếng nhưng dì hoàn toàn ngó lơ. Lúc con tới lau miệng giúp ông cụ thì dì kêu con đừng lo chuyện bao đồng.”

Y tá Quyên trưng ra bản mặt kinh ngạc: “Đâu có!”

Mọi người ngạc nhiên nhìn Túc Bảo, chuyện này khó có thể xảy ra nhỉ?

Y tá Quyên được biết đến là một y tá giỏi.

Chị ta đã chăm sóc người già bị liệt ở nhiều gia đình, dù cuối cùng các ông bà cụ đã qua đời nhưng gia đình chủ nhà vẫn tặng chị ta một lá cờ hiệu với những lời khen ngợi.

Túc Bảo bình tĩnh nắm tay Mộc Quy Phàm rồi nói: “Ba ơi, họ đều không tin con…”

Mộc Quy Phàm dịu dàng nhìn Túc Bảo: “Không sao, ba sẽ khiến họ tin con!”

Anh lấy di động gọi cho Vạn Đảo: “Vạn Đảo, anh tới đây kiểm tra camera giúp tôi!”

Vạn Đảo: “??”

Gia chủ, anh muốn kiểm tra camera chẳng phải chỉ cần một phút là xong ư? Còn cần tôi tới làm gì….

Nhưng Vạn Đảo lập tức nhận ra, chắc chắn việc kiểm tra camera lần này không đơn giản!!

Tỷ như, phải cắt bỏ một số hình ảnh quan trọng hoặc thứ gì đó.

“Được thưa gia chủ, tôi lập tức tới ngay!” Vạn Đảo nói.

Mộc Quy Phàm cúp điện thoại, môi thoáng cười mà như không: “Con người tôi ấy à, không chấp nhận được việc con gái mình phải chịu ấm ức, mọi người vào phòng ngồi chờ đi!”

Hác tiên sinh: “…”

Ai mà ngồi được??? Ai dám ngồi trước mặt thủ trưởng Mộc, đây chẳng phải thấp thỏm như ngồi bàn chông!!

Hác tiên sinh tức giận nhìn viện trưởng Vu.

Viện trưởng Vu: “…”

Ông cụ cũng rất tức giận, lén lườm Túc Bảo một cái—- Đều tại con nhóc này hết!

Nhiễu sự quá đỗi!

Y tá của bệnh viện người ta tốt hay không liên quan gì tới nó?

Ba của Hác tiên sinh còn đang muốn quyên góp cho viện dưỡng lão của ông cụ đấy!

Bây giờ thì hay rồi ầm ĩ lên thế này thì Hác tiên sinh nhất định sẽ có ấn tượng xấu với ông cụ và từ bỏ ý định quyên góp.

Túc Bảo nói: “Thực ra không cần phức tạp vậy đâu, con có thể khiến ông cụ Hác tự nói!”

Hác tiên sinh sửng sốt, ông cụ Hác cũng thảng thốt.

Một y tá nói: “Cô bé à, chắc con không biết rồi, giờ sức khỏe của ông cụ Hác không ổn, cụ không thể nói được….”

Tay ông cụ Hác cũng bị chuột rút, co quắp lại và run rẩy không sao viết chữ được.

Túc Bảo nói: “Con biết, nhưng con có thể chữa khỏi cho ông cụ Hác, chỉ cần…Ừm…1,2,3,4…..100 phút!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui