Viện trưởng Vu bỗng bật cười.
Ông cụ đang muốn trình bày cụ thể bệnh tình của ông cụ Hác rồi khéo léo đề cập tới vấn đề phục hồi chức năng, chẳng ngờ con nhóc này lại giúp ông cụ mở lời dễ dàng hơn.
Lần này ông cụ nhất định sẽ nắm bắt cơ hội, tuyệt đối không phạm bất kỳ sai lầm nào trong lĩnh vực phục hồi chức năng.
Viện trưởng Vu chắp tay sau lưng, lắc đầu nói: “Trẻ con mãi là trẻ con, đừng nói 100 phút, dù cho con hai ngày, thậm chí một hai năm cũng không làm được!” . Truyện Hệ Thống
“Ông cụ Hác bị liệt nửa người do đột quỵ. Chúng tôi cũng biết bệnh liệt nửa người rất khó chữa, gần như phần đời còn lại phải sống trong sự tiếc nuối….Nhưng viện dưỡng lão của chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều về bệnh liệt nửa người và kinh nghiệm rất phong phú.”
“Ông cụ Hác vừa mới xuất viện, nếu chúng ta rèn sắt khi còn nóng, trước khi ‘trí nhớ cơ bắp’ chưa hoàn toàn mất đi, chúng tôi sẽ sử dụng phương pháp huấn luyện phục hồi chức năng chuyên nghiệp và hiệu quả, tôi dám dùng vị trí của mình để đảm bảo ông cụ Hác sẽ có thể nói lại được trong vòng hai năm—ít nhất cũng không chảy nước miếng nữa!””
Ông cụ nói chuyện rất hùng hồn và tự tin!
Viện trưởng Vu thao thao bất tuyệt một tràng, hoàn toàn tự tin rằng Hác tiên sinh sẽ cân nhắc lại chuyện trị liệu ở viện dưỡng lão.
Chẳng ngờ lại thấy Hác tiên sinh nhìn đồng hồ, nói: “Một trăm phút… chỉ hơn một tiếng thôi mà, vừa hay tôi đang rảnh”.
Viện trưởng Vu: “…”
Hình như nãy giờ ông cụ nói chỉ như gió thổi bên tai ấy nhỉ?
Bài hùng biện ban nãy của ông cụ rất chuyên nghiệp đấy nha, về cơ bản mỗi lần ông cụ đọc xong đoạn giới thiệu tràng giang đại hải kia là không có người nhà bệnh nhân nào không bị thuyết phục!
Nhưng…
Hác tiên sinh không thèm nhìn ông cụ mà lại nhìn về phía Túc Bảo: “Nhưng con định làm như thế nào? Có nguy hiểm không?”
Hác tiên sinh nể mặt Mộc Quy Phàm nên mới nguyện ý để Túc Bảo thử một lần.
Ông ta thầm tính toán, nếu Túc Bảo chỉ tác động vào những chỗ không quan trọng như vỗ lưng hay bóp chân thì cứ để mặc cô bé làm.
Còn nếu muốn dùng dao hay cho uống thuốc gì đó thì ông ta tuyệt đối không chấp nhận…
Tuy kiêng dè Mộc Quy Phàm, nhưng Hác tiên sinh không làm nổi những chuyện dùng tính mạng của ba ruột mình đổi lấy vinh hoa phú quý.
Hác tiên sinh đang nghĩ vậy thì thấy Túc Bảo lấy một cái túi vải mềm từ trong cặp sách ra, sau đó mở túi vải, một bộ kim bạc xuất hiện trước mắt mọi người….
“Túc Bảo châm cứu cho ông cụ Hác ạ!” Túc Bảo siết một cây kim bạc, Hác tiên sinh như nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo trên đầu kim bạc.
“Cái này… cái này không được…” Hác tiên sinh vội nói.
Viện trưởng Vu lại muốn bật cười. Hết lần này đến lần khác, mỗi khi ông cụ nhìn thấy hi vọng bị dập tắt thì Túc Bảo lại cho ông cụ thêm một tia hi vọng khác!
Viện trưởng Vu lạnh mặt, lắc đầu: “Trẻ con thì hiểu gì về châm cứu? Rõ là làm xằng làm bậy! Châm lung tung vào thì người chịu khổ chẳng phải ông cụ Hác ư?”
Thấy Hác tiên sinh kiên quyết không đồng ý cho Túc Bảo châm cứu, cuối cùng viện trưởng Vu cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này coi như ổn rồi đây.