Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Ông lão bị ngạt thở đến đỏ cả mặt, bất giác hít vào hai hơi trong tình trạng không có ý thức.

Mãi mà bác sĩ mới vào trong được, vội vàng kiểm tra tình hình của ông lão, đồng thời hỏi: “Ban nãy xảy ra chuyện gì à? Máy theo dõi vẫn luôn hiện lên cảnh báo.”

Y tá mờ mịt hả Một tiếng: “Đâu có đâu nhỉ? Ban nãy tôi đang lau mặt với lau tay cho người bệnh thôi…”

Bác sĩ nhìn về phía tay của ông lão, phát hiện máy theo dõi đã bị rơi ra.

“Ầy, lúc cô lau tay thì không được tháo cái này ra, cái này là để theo dõi nhịp thở, nhịp tim và huyết áp của bệnh nhân, vừa phẫu thuật xong không được qua loa!”

Y tá liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết…”

Bác sĩ lại kiểm tra thêm một chút, xác nhận bệnh nhân không có vấn đề gì, bấy giờ mới đi ra ngoài.

Lúc này y tá mới sầm mặt lại, lẩm bẩm: “Thật phiền phức.”

Ác quỷ nằm bò sau lưng chị ta, cắn cổ chị ta, đang hút thứ gì đó giống như quỷ hút máu…

Y tá cảm thấy cổ mình có hơi nhức mỏi, giơ tay lên xoa.

Trang viên nhà họ Tô.

Tô Tử Tích nằm nhoài trên sofa, chán nản nhìn ra ngoài rồi lại nhìn con rùa trong tay.

Thật nhàm chán…” Cậu đặt con rùa lộn ngược lên bàn rồi xoay nó quay mòng mòng.

Tiểu Ngũ đứng trên lan can cầu thang, vỗ cánh kêu: “Con lừa hói. Ông nội ở đây nè. Có bản lĩnh thì tới bắt ta đi, bắt một con rùa thì giỏi giang cái gì?”

Tô Tử Tích liếc nhìn con vẹt xanh đã thành tinh.

“Cậy mình mày có cánh nên tao không bắt được mày à.” Tô Tử Tích nói: “Nếu không có cánh thì bây giờ lông của mày đã bị tao nhổ sạch rồi!” [1].

Tiểu Ngũ kêu một tiếng rồi bay vù ra ngoài: “Đồ ngốc. Ta là vẹt đực, vẹt đực đó nha.”

Tô Tử Tích: “….”

Tô Tử Du đang mày mò lưới đánh cá bỗng cười phá lên: “Tô Tử Tích, em bị bệnh hả, tự nhiên lại muốn lột trần một con vẹt!” [2].

[1], [2]: Nhổ sạch có bính âm là bá guāng, lột trần có bính âm là bā guāng.

Tô Tử Tích tức điên: “Em nói nhổ sạch lông, không phải lột trần.”

Tô Tử Du lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tô Tử Tích, nói: “Hiếm khi thấy em không chơi game, đang chờ Túc Bảo à?”

Tô Tử Du nói tiếp: “Có cần phải thế không?”

Lúc Túc Bảo về sẽ có tiếng ồn, bọn họ có cần phải ở đây chờ dài cổ không??

Tô Tử Tích bị vạch trần tâm tư, hừ một tiếng: “Em ở trong phòng ngột ngạt lắm, ra ngoài chọc con rùa cho vui thôi, không được ư?”

Tô Tử Chiến cười giễu.

Tô Tử Du hỏi Tô Tử Chiến: “Chẳng phải anh cũng đang chờ Túc Bảo sao?”

Tô Tử Chiến không buồn ngẩng đầu, đáp: “Anh vẫn luôn ngồi đây để đọc sách mà, ai chờ em ấy chứ?”

Hân Hân cầm một cái đùi gà chạy ra khỏi bếp, hỏi: “A, các anh nói gì thế? Túc Bảo về rồi ạ?”

Tô Tử Tích trợn trắng mắt: “Thính lực của em gần tệ bằng người điếc rồi đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui