Hân Hân vừa nói vừa chạy ra ngoài: “Em bấm ngón tay bói một quẻ, Túc Bảo sắp về rồi.”
Câu này Hân Hân học theo Túc Bảo, đương nhiên cô bé không biết đoán mệnh bói quẻ như Túc Bảo rồi.
Nhưng, Hân Hân vừa chạy qua bãi cỏ thì nhìn thấy bên ngoài có mấy chiếc ô tô đang chạy tới, quả nhiên Túc Bảo đã về.
Túc Bảo xuống xe, đập ngay vào mắt cô bé là Tiểu Ngũ đang lao tới: “Cứu với, có tên lưu manh muốn lột trần em.”
Sau đó Túc Bảo trông thấy một chiếc đùi gà được đưa đến tận miệng: “Cho em nè, ăn đi.”
Túc Bảo lơ mơ.
Cô bé còn chưa hiểu ra chuyện gì thì trên đầu bé đã có thêm một con vẹt, trong miệng bé thì có thêm một cái đùi gà.
Túc Bảo vô thức cầm đùi gà ngoạm một miếng: “Woa, thơm quá.”
Hân Hân tự hào nói: “Đương nhiên, chị ướp muối rồi nướng đó nha.”
Tô Tử Tích làm bộ đuổi theo Tiểu Ngũ, chạy tới nói: “Con vẹt chết tiệt đứng lại cho tao….Ơ, Túc Bảo về rồi à?”
Túc Bảo: “Dạ, anh ơi anh làm gì ở đây thế?”
Tô Tử Tích chỉ tay vào Tiểu Ngũ trên đầu Túc Bảo: “Anh đang bắt nó.”
Túc Bảo, Tô Tử Tích và Hân Hân lập tức tíu ta tíu tít trò chuyện.
Túc Bảo vẫy tay nói: “Nào, đi theo em.”
Bây giờ cô bé con đã có thêm hai tiểu lâu la, mà hai lâu la này lại là anh chị của bé…
Ba đứa nhóc chạy vào nhà chính.
Tô Tử Du đút một tay vào túi, mất tự nhiên bước ra ngoài.
Cậu vừa toan lên tiếng nói gì đó thì chợt thấy Tô Cẩm Ngọc nhào vào nhà, cảm khái: “Ôi….nhà mình vẫn là tốt nhất.”
Thấy Tô Tử Du, Tô Cẩm Ngọc tiện tay xoa đầu cậu: “Xin chào Tử Du nhỏ bé.”
Sau đó, Tô Cẩm Ngọc xuyên qua mặt của Tô Tử Du rồi bay vào nhà.
Tô Tử Du: Bàn tay của cô Tô Cẩm Ngọc như băng, như sương, lại như đao.
Tô Tử Du không khỏi run rẩy.
Cứu với.
Người cô đã chết của cậu bỗng nhiên tấn công cậu.
Sau khi bà cụ Tô xuất viện, trong nhà lại tràn ngập niềm vui, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi gà cắt trắng.
“Chuẩn bị ăn cơm nha.” Mộc Quy Phàm nói.
Túc Bảo chạy sang một bên, thắp một nén nhang cắm vào bùn bên ngoài, đối diện với lối vào nhà chính.
Sau đó, cô bé cùng dì Ngô lấy con gà đã chặt sẵn ra đặt lên bàn để cúng tổ tiên trước.
Trong sân lập tức tràn ngập mùi gà luộc và đàn hương, cảm giác hệt như Tết Nguyên Đán!
Túc Bảo tiếc nuối nói: “Còn thiếu một dây pháo, nếu có thì hoàn hảo rồi.”
Có tiếng pháo nổ mới giống đón tết nha.
Bỗng một dây pháo được ném tới, sau đó là tiếng nổ đùng đoàng.