Mấy đứa nhỏ giật mình chạy tứ tung.
Tô Nhạc Phi cười ha ha: “Cậu năm tới rồi đây, có pháo rồi, cậu năm sẽ giúp mỗi đứa bé dễ thương hoàn thành ước mơ của mình.”
Túc Bảo tức giận: “Cậu năm chơi ăn gian nha!”
Tô Nhạc Phi cười híp mắt, bế Túc Bảo lên rồi vác trên vai.
Trên bàn ăn, Túc Bảo vẫn xới một bát cơm rồi sắp rau thịt vào bát trước.
Sau đó đặt đũa lên trên cơm trắng.
“Mẹ ơi, mẹ ăn đi!” Túc Bảo đặt bát cơm sang một bên.
Bà cụ Tô lo lắng nhìn, Túc Bảo lại nhớ mẹ rồi ư?
Chẳng ngờ lại thấy Tô Nhạc Phi cũng gắp thêm đồ ăn cho vào cái bát mà Túc Bảo đặt riêng ban nãy, nói: “Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào nha!”
Tô Nhất Trần bỗng gắp rau thơm được nhồi trong thịt gà ra— Ngọc Nhi không ăn rau thơm.
Bà cụ Tô trừng mắt với Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi.
Trẻ con làm xằng đã đành, hai người lớn bọn họ cũng hùa theo.
Tô Cẩm Ngọc ở bên cạnh như chẳng nghe thấy điều gì, chỉ cắm cúi ăn.
Bát cơm nhanh chóng mất đi hương vị…
Túc Bảo nhăn nhó mặt mũi, lặng lẽ nhìn ví tiền của mình.
Cô bé nhanh chóng kéo bát cơm đã mất hết hương vị kia về trước mặt mình rồi đẩy bát cơm ngon của cô bé cho Tô Cẩm Ngọc, sau đó cắm đũa vào cơm trắng.
Tô Cẩm Ngọc: “Ồ, vẫn còn nè!”
Chẳng mấy chốc, Tô Cẩm Ngọc lại ăn xong.
Túc Bảo rối rắm, siết ngón tay thầm tính toán.
Một bữa cơm mẹ bé phải ăn một con gà, như vậy một ngày ít nhất cần 200 tệ, một tháng sẽ là…Một năm sẽ là…
Á, cô bé không thể nuôi nổi mẹ mình nữa rồi!
Thấy Tô Cẩm Ngọc đã ăn hết những thứ có thể ăn, Túc Bảo đau lòng mở ví nhỏ ra, trong này chỉ còn một bao lì xì đựng 200 tệ thôi!
Những quỷ hồn khác chỉ được ăn khi người ta thắp hương dịp tết hoặc ngày lễ, thậm chí có quỷ hồn không ăn gì cả năm.
Mẹ cô bé thì sao…..Hu hu hu, khó nuôi quá….
Trên bàn ăn, mấy người lớn đang nói về việc ba của một người bạn nào đó nhập viện, chờ ông cụ xuất viện, Tô Nhất Trần sẽ thay mặt nhà họ Tô đi thăm.
Chẳng ngờ, Túc Bảo lại háo hức nhìn Tô Nhất Trần, nói: “Cậu cả, con cũng muốn đi.”
Tô Nhất Trần vốn định từ chối, nhưng miệng anh lại thốt ra một chữ ‘được.’
Vì tiểu Túc Bảo, anh vứt bỏ mọi nguyên tắc của mình.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, hôm nay đến ngày bà cụ Tô châm cứu.