Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Không biết có phải ảo giác không, lần này bà cụ Tô cảm thấy đau hơn lần châm cứu trước.

Nhưng Túc Bảo nói mọi thứ vẫn bình thường nên bà cụ Tô đành im lặng.

Đến ngày thứ tư, Túc Bảo tiếp tục châm cứu, đầu kim bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.

Cuối cùng bà cụ Tô cũng biết sợ—-Mấy ngày nay tiến hành châm cứu, đôi chân của bà ngày càng trở nên vô dụng, lúc đầu bà còn đứng được nhưng bây giờ chỉ có thể nằm trên giường, toàn thân đau nhức.

Túc Bảo châm cứu rất vất vả, trên trán bé lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Túc Bảo, nếu không được thì bỏ đi con.” Bà cụ Tô nói.

Túc Bảo lập tức ngẩng đầu: “Ai bảo con không chữa được thì đứng ra đây con xem nào!”

Bà cụ Tô: “….”

Thấy gương mặt đáng yêu của Túc Bảo đang lộ vẻ tức giận, bà cụ Tô chỉ tỏ ý bà không thể đứng dậy.

Sau đó, Túc Bảo bắt đầu dồn sức đâm mạnh hơn, tốc độ cũng mỗi lúc một nhanh.

Bà cụ Tô lập tức hối hận.


Bà cụ không nên nhắc đến hai từ ‘không được.’

Năm phút sau, hai chân bà cụ Tô đã đầy những chiếc kim bạc.

Túc Bảo hài lòng ngắm nghía: “Bà ngoại xem đi, con siêu lợi hại nha.”

Ông cụ Tô cầm tờ báo vờ đọc tin tức, môi mím thành một đường thẳng.

Bà cụ Tô quệt mồ hôi, môi run rẩy: “Lợi hại quá….Túc Bảo của chúng ta lợi hại nhất trên đời.”

Vậy sau lần châm cứu mạnh tay này, ngày mai bà có thể đứng dậy không nhỉ?

Chẳng ngờ, Túc Bảo châm cứu xong đã nằm nhoài sang bên cạnh, ngủ ngon lành.

Bà cụ Tô: “???”

Cứ…cứ vậy mà bỏ mặc bà ư?

Đôi chân cắm đầy kim bạc này thật sự không có vấn đề gì à?


Thực ra mọi người đều không biết, Tô Cẩm Ngọc đang lặng lẽ đứng bên cạnh trông coi tình hình.

Hôm nay Túc Bảo đã nói với Tô Nhất Trần, lần châm cứu này phải để kim bạc cắm hơn một tiếng, cô bé tin mẹ và cậu cả sẽ gọi bé dậy nên mới yên tâm ngủ ngon lành như vậy.

Bà cụ Tô: “Túc Bảo….”

Túc Bảo chỉ lật người.

Bà cụ Tô lại gọi: “Túc Bảo….”

Túc Bảo mơ màng vớ cái gối lăn qua một bên, gương mặt say giấc viết rõ 4 chữ ‘đừng làm phiền con.’

Ông cụ Tô: “Túc Bảo châm cứu mệt quá đó mà, bà để con bé ngủ một lát nha.”

Bà cụ Tô không có chỗ phát tiết, lập tức lôi ông cụ Tô ra mắng: “Chỉ có ông là giỏi thôi, ngoài việc ngồi một bên nhìn thì ông còn biết làm cái gì hả?”

Ông cụ Tô: “??”

Không phải chứ, lần này ông cụ có nói gì đâu, sao vẫn bị mắng thế này?

Ông cụ cũng đâu biết châm cứu, ngoài việc ngồi một bên nhìn thì làm được gì khác đâu.

Tô Nhất Trần bưng thuốc đi vào, nhỏ giọng nói: “Túc Bảo dặn con là kim bạc cần phải giữ trong một giờ.”

Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Con đã đặt báo thức rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận