Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Tuy cô bé không nhìn rõ, nhưng mẹ bé và sư phụ đều nhìn thấy rõ mồn một nha.

Mẹ và sư phụ của cô bé kêu bé lập tức ngăn động tác của ông cụ Trần nên bé mới quăng ngay cụ rùa ra.

Hơn nữa, bé nhìn thấy rõ con quỷ trên đầu dì này.

Sư phụ nói quỷ hồn này tên là quỷ ác tâm, nếu bị quỷ này bám thân thì —-dì này cũng chẳng phải người tốt đẹp gì cho cam.

Vừa trông thấy Kỷ Trường, phản ứng đầu tiên của quỷ ác tâm là tháo chạy, nhưng nó đã bị Kỷ Trường ấn cố định trên đầu y tá.

Y tá hối hận trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mù mờ: “Ơ, ông cụ đang ăn hạt dưa mà….Đâu phải ăn gì khác…”

Túc Bảo chỉ tay vào dép lê dưới chân ông cụ Trần: “Thứ nhất, một chiếc dép lê của dì đang ở dưới chân ông cụ Trần, lẽ nào dì chỉ đeo một chiếc dép vào nhà vệ sinh sao?”

Y tá: “…”

Túc Bảo lại chỉ tay vào đống vỏ dưa vương vãi khắp mặt đất: “Thứ hai, ông cụ Trần không biết cắn hạt dưa, nhưng đống vỏ hạt dưa này rất nhiều và cũng rất sạch.”

Y tá: “…”

Túc Bảo lại chỉ vào một đống hạt dưa nhão nhoét trên mặt đất: “Thứ ba, nếu ông cụ Trần tự ăn hạt dưa thì đáng lý ra không thể vừa cắn hết một lượt để tách vỏ hạt sạch sẽ vừa nhổ hết nhân hạt dưa ra rồi ăn lại đâu nhỉ? Hơn nữa trong đống nhân hạt dưa này còn bị lẫn với cát nữa.”

Túc Bảo nói lại nguyên văn lời giải thích của Tô Cẩm Ngọc, đồng thời cũng thể hiện mình đã học được những kiến thức phân tích từ mẹ mình….

Y tá bày ra bộ dạng bị đổ oan, lắp bắp nói như một người vô cùng thành thật: “Cái này, dì cũng không rõ sao lại thế! Chẳng phải ban nãy dì vội vào nhà vệ sinh quá nên một chiếc dép bị bay luôn về phía chân ông cụ Trần ư…..”

“Ban đầu dì tách vỏ hạt dưa giúp ông cụ Trần nên vỏ hạt dưa mới sạch sẽ như vậy….Có thể lúc dì vào nhà vệ sinh, ông cụ nóng lòng muốn ăn nhân hạt dưa nên mới vớ cả nắm bỏ vào miệng chăng?”

Lô Thù Văn chau mày: “Thế cô giải thích thế nào về việc nhân hạt dưa bị lẫn cát?”

Y tá mấp máy miệng: “Chắc nhân hạt dưa rơi xuống đất rồi ông cụ Trần lại nhặt lên…”

Túc Bảo lắc đầu, nói nghiêm túc như người lớn: “Dì ơi dì nhìn đi? Nói dối ắt sẽ lộ sơ hở, ông cụ Trần ngồi trên xe lăn thì làm sao nhặt được đồ rơi trên đất? Người ngồi xe lăn không thể nào khom lưng nhặt đồ được.”

Ngày trước bà ngoại của cô bé cũng vậy nha, hễ rơi đồ là không sao nhặt được, luôn cần người khác nhặt giúp.

Cho nên lời giải thích ông cụ Trần làm rơi nhân hạt dưa xuống đất rồi bốc lên là không hợp lý.

Túc Bảo nhìn Tô Cẩm Ngọc, đôi mắt của cô bé như biết nói ‘đúng không, mẹ?’

Tô Cẩm Ngọc giơ ngón tay cái: “Bảo bối của mẹ thông minh quá, học rất nhanh nha!”

Lô Thù Văn chau mày nói: “Không sai, ông cụ tuyệt đối không thể khom lưng nhặt đồ được.”

Lần này y tá không tìm được lý do gì nữa.

Chị ta lại trưng ra bản mặt ‘tôi có lý nhưng tôi không có cách nào giải thích rõ ràng’, nóng ruột nói: “Ai ôi, cái này thì tôi thực sự không biết, cái này….Rốt cuộc có chuyện gì vậy nhỉ, hay là chúng ta kiểm tra camera?”

Y tá dám nói thế vì mấy ngày ở nhà họ Trần, chị ta đã biết rõ khu vực nào camera không thể ghi hình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui