Suýt chút nữa là nước miếng trong suốt của bé con đã nhỏ lên mặt Tô Tử Du, cậu ra vẻ ghét bỏ: "Không cần cảm ơn, mau ăn đi.
"
Cậu nam sinh cực kỳ ghét bỏ mà cầm lấy khăn giấy, lau miệng cho Túc Bảo.
Cậu không hề chiều chuộng bé nhá, nếu để người khác nhìn thấy em gái của cậu lớn vậy rồi mà vẫn chảy nước dãi thì… Cậu biết để mặt mũi vào đâu đây?
Túc Bảo bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tô Tử Du cũng không biết đã bắt đầu hóa thân thành "người phục vụ" từ khi nào, vừa nướng tôm lại vừa bóc vỏ tôm cho bé, bản thân mình còn chưa ăn được mấy miếng.
Túc Bảo vừa ăn vừa nói không rõ lời: "Anh ơi, đổi! "
Tô Tử Du tức giận: "Em cứ ăn đi, mặc kệ anh, mau ăn cho xong, lát nữa tiết thứ tứ là môn ngữ văn đấy.
"
Túc Bảo: "Ừm ừm ừm!"
Nhưng mà không phải anh Tử Du không thích học ngữ văn à?
Túc Bảo nhớ rõ, anh Tử Du chỉ thích mấy con số kỳ lạ, thích tính toán chúng nó trên vở thôi.
Bên này Túc Bảo ăn đến vui sướng tràn trề, bên kia không có Túc Bảo và Kỷ Trường trấn áp, quỷ hư vinh càng trở nên không kiêng nể gì hơn.
Tuyết Nhi vốn đang ngồi thẳng tắp, lại cảm thấy trên lưng như đang cõng một ngọn núi vậy, đè ép khiến cô bé cảm thấy rất mỏi.
Lúc này cô bé cảm giác được ghế của mình bị đá nhẹ, bèn quay đầu lại nhìn.
Bạn học ngồi đằng sau bị doạ sợ, thấp giọng hỏi: "Tuyết Nhi, cậu có sao không? Tối hôm qua cậu không ngủ được à?"
Tuyết Nhi lắc đầu, ban nãy do bị bạn học ở bàn sau đá vào chân ghế nên cô bé đã quay người lại, một tờ giấy nhỏ cũng rơi ra theo đó.
Cô bé mở nó ra xem, chỉ thấy bên trên viết một đoạn chữ xiêu vẹo nguệch ngoạc rất dài:
[Tuyết Nhi, tớ muốn nói với cậu một câu là: Tuy rằng tớ hông* đẹp trai, nhưng tấm lòng của tớ rất tốt.
Cậu phải biết rằng: Cậu là ruy* nhất trong trái tim tớ, tớ sẽ không thích bất kỳ ai khác nữa.
Bởi vì I LOVE YOU (ps: Là yêu, không phải là thích) — Lưu Tử Tân (nếu cậu đồng ý, hãy ký tên vào đây ___)]
*Học sinh tiểu học viết sai chính tả
Đây là một nhóc nam sinh ngồi ở bàn cuối cùng của tổ hai - Lưu Tử Tân.
Nhóc con mới học lớp một, không rõ khái niệm về "yêu sớm", chỉ có sự ngây thơ mờ mịt và tò mò, viết thư cũng rất ấu trĩ, thậm chí còn có mấy chữ không biết viết nữa.
Tuyết Nhi không thích Lưu Tử Tân nhưng cô bé chưa bao giờ nói rõ ràng, lúc đang định viết mấy chữ "ngoan ngoãn ngồi nghe giảng đi" lên tờ giấy thì giáo viên tiếng Anh chợt quay người lại.
Cô bé lập tức lấy tay che tờ giấy lại.
Bỗng nhiên con quỷ hư vinh trên lưng cô bé cười khà khà, mê hoặc nói: "Được người khác thích là một chuyện ngầu tới cỡ nào chứ, nào, giơ tờ giấy lên đi, lớn tiếng nói cho mọi người, Lưu Tử Tân tỏ tình với nhóc rồi!"
Trong mắt Tuyết Nhi hiện lên một tia hưng phấn, cô bé giơ tay lớn tiếng nói: "Thưa cô, Lưu Tử Tân truyền giấy cho con!"
Lưu Tử Tân đang ở bàn cuối cùng chợt thấy hoảng hốt, bút trong tay rơi xuống đất.
"Lại có người dám truyền giấy nữa hả!" Giáo viên tiếng Anh đập mạnh cuốn sách giáo khoa trong tay xuống bàn.
Vừa nãy cô ta bị Tô Tử Du chọc tức nhưng không thể xả ra được, bây giờ khác nào đang đâm thẳng vào họng súng của cô ta chứ?
Tuyết Nhi mở tờ giấy ra, đọc lớn: "Lưu Tử Tân nói: Tuyết Nhi, tớ muốn nói với cậu một câu! I LOVE YOU! "
Cô bé đọc to và rõ từng chữ được ghi trên giấy, sau khi đọc xong còn hếch cằm lên giống như một con khổng tước kiêu ngạo.
Cả lớp lập tức cười ồ lên, nhao nhao chọc ghẹo Lưu Tử Tân.
Nhóc béo là người cười lớn nhất, vừa cười còn vừa bóp mũi nói: "Bởi vì I LOVE YOU, là yêu, không phải thích ó…"
Các bạn học cười càng to hơn.
Giáo viên tiếng Anh cười gằn một tiếng, lạnh lùng quát: "Lưu Tử Tân đi ra ngoài đứng cho cô! Ngày mai gọi phụ huynh nhà em tới đây một chuyến!"
"Tuổi còn nhỏ mà đã học đòi yêu sớm hả? Loại học sinh như em, cô đây đã gặp quá nhiều rồi, sau này lớn lên sẽ chẳng có tiền đồ gì hết, không phải loại cặn bã thì chính là đồ đểu cáng.
"
Cô ta trút hết sự bực dọc và cơn giận trong lòng vào ban nãy ra ngoài.
Sắc mặt Lưu Tử Tân tái nhợt, cậu ta oán hận lườm Tuyết Nhi một cái, không nói một lời mà đi ra ngoài.
Tiếng cười vang và giễu cợt cứ oang oang bên tai cậu ta, giờ phút ấy tất cả những điều này đã để lại một bóng ma không thể xoá nhoà ở trong lòng cậu ta.
Tuyết Nhi lại không hề cảm thấy gì cả.
Quỷ hư vinh chỉ có thể ảnh hưởng đến lòng hư vinh của cô bé chứ không động chạm gì đến cảm giác áy náy trong lòng cô bé, thế nên Tuyết Nhi thật sự không cảm thấy hối hận vì mình đã làm tổn thương Lưu Tử Tân.
Trong tiếng cười vang của mọi người, Tuyết Nhi cảm nhận được một sự hài lòng khôn kể, nụ cười hiện lên nơi khóe miệng có chút quái dị!
Lúc này chuông tan học cũng vang lên, cô Vương lại dạy quá giờ thêm bảy tám phút nữa mới chịu cầm sách giáo khoa, giẫm lên đôi guốc đế xuồng đi ra ngoài.
Đám học sinh ở xung quanh lập tức xúm lại: "Ê, Tuyết Nhi, Lưu Tử Tân thích cậu từ khi nào vậy?"
"Ha ha, Lưu Tử Tân chẳng đẹp trai xíu nào, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
"
"Nhưng mà nói gì thì nói, đúng là có rất nhiều người thích Tuyết Nhi! Có phải ngăn kéo Tuyết Nhi đã chất đầy thư tình rồi đúng không?"
Tuyết Nhi vừa khiêm tốn nói "đâu có" vừa để mặc một bạn nữ móc hết thư tình ở trong ngăn kéo của cô bé ra ngoài.
Nói là thư tình nhưng hầu hết chỉ là mấy tờ giấy nhỏ, hai tay sai đắc lực của Tuyết Nhi bắt đầu ríu rít đọc to.
Bên ngoài hành lang, đám con trai đang vây quanh Lưu Tử Tân giễu cợt, Lưu Tử Tân cúi đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhóc béo ghé vào cửa sổ cạnh chỗ Tuyết Nhi ngồi, ồn ào ầm ĩ, lúc đám con trai đang hi hi ha ha thì lại đột nhiên phát hiện Tuyết Nhi để cho người khác lấy hết mấy tờ giấy nhỏ ra!
Bình thường Tuyết Nhi ăn mặc sạch sẽ thơm tho, mặt mũi ưa nhìn, nói năng nhỏ nhẹ, là khoa khôi của lớp.
Rất nhiều bạn nam thích cô bé, đương nhiên cũng có người đã viết giấy gửi cho cô bé rồi.
Hai cậu nhóc vừa mới giễu cợt Lưu Tử Tân lập tức cười không nổi nữa.
Sắc mặt của bọn họ rất tệ, đột nhiên phát hiện Tuyết Nhi chẳng hề đáng yêu giống như tưởng tượng của bọn họ, còn có chút đáng ghét!
Tuyết Nhi vờ vĩnh nói: "Thôi nào, mấy cậu rảnh quá vậy! Tớ không thể có quan hệ gì với bọn họ được.
"
Người hầu nhỏ của Tuyết Nhi nói: "Đúng rồi đúng rồi! Tuyết Nhi nhà chúng ta đã hứa hôn từ bé với nhà họ Tư, sau này sẽ là cô Tư duy nhất của nhà họ Tư.
"
Tuyết Nhi cũng không phủ nhận, ngầm thừa nhận trong tiếng cảm thán của mọi người, cảm giác hư vinh nơi đáy lòng lại càng khiến toàn thân cô bé như lâng lâng.
Không ngờ con quỷ hư vinh ở sau lưng cô bé cũng đang phình to đến cùng cực.
Kỷ Trường vừa đi dạo trở về nhìn thấy cảnh này.
"Ơ! Phình to nhanh vậy à?"
Nó đã hút được bao nhiêu sát khí hư vinh rồi?
Kỷ Trường không khỏi lắc đầu.
Tuyết Nhi là một đứa trẻ, không khỏe như người trưởng thành, dựa theo tốc độ hút của quỷ hư vinh, không quá hai ngày Tuyết Nhi sẽ chết.
Lúc Tuyết Nhi chết cũng chính là lúc quỷ hư vinh vào thế chỗ, đến lúc đó Tuyết Nhi sẽ không còn là Tuyết Nhi nữa mà là quỷ hư vinh.
Ác quỷ thay thế được ký chủ sẽ tiến hóa trở nên càng hung ác hơn, vì vậy cần phải tiêu diệt nó trước khi nó thế chỗ của ký chủ.
"Cặp sách nhỏ đi đâu rồi không biết! "
Kỷ Trường vừa lải nhải vừa bay đi.
Trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm vừa kết thúc tiết học uống một ngụm nước, thuận miệng hỏi: "Cô Vương, vừa rồi lớp của cô thế nào? Có thuận lợi không?"
Cô Vương uống một ngụm trà xanh, mơ hồ "ừm" một tiếng.
Túc Bảo là đứa trẻ mà hội đồng ban giám hiệu rất chú ý, tuy rằng cô ta không sợ cường quyền nhưng cũng không muốn bị trách phạt.
Giáo viên chủ nhiệm lại hỏi: "Túc Bảo có ngoan không cô?"
Cô Vương cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói: "Một đứa con nít mới bốn tuổi, sao có thể tuân theo kỷ luật cho được!"
Lúc này một cô giáo khác cũng trở lại: "Ủa, sao lại không thấy Túc Bảo đâu vậy?"
Giáo viên chủ nhiệm vội vàng đi ra ngoài xem thử, quả nhiên Túc Bảo và Tô Tử Du đã biến mất, cô ấy vội vàng trở về hỏi cô Vương.
Cô Vương nhíu mày: "Sao mà tôi biết được? Hết tiết rồi thì ai biết con nhóc đó đã đi đâu chơi, mấy đứa nhóc bé xíu như vậy thì đứa nào chẳng ham chơi chứ? Trường học là nơi học tập, không phải là nhà trẻ, chẳng lẽ còn muốn tôi phải bám theo mông nó trông coi chăm sóc chắc?".