Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Lô Thù Văn cười lạnh: “Được thôi, đi kiểm tra camera.”

Trần Gia Khang và Tô Nhất Trần nghe thấy tiếng tranh cãi ngoài vườn, lúc hai người ra xem thì Lô Thù Văn đã quyết định xong xuôi chuyện kiểm tra camera.

Trần Gia Khang chau mày: “Có hiểu nhầm gì chăng?”

Y tá này do anh ấy lựa chọn kỹ càng từ công ty lớn chuyên nghiệp, chị ta nhận được rất nhiều lời khen ngợi và cũng là một trong ba y tá giỏi nhất được đóng dấu và chứng nhận trong ngành.

Lô Thù Văn nói: “Nếu là hiểu lầm, chỉ cần nhìn camera giám sát sẽ biết!”

Tô Nhất Trần kiên định đứng về phía Túc Bảo, nói: “Túc Bảo nhà chúng tôi sẽ không nói dối.”

Trần Gia Khang nghe vậy thì không nói gì thêm.

Kết quả kiểm tra là, camera không ghi được hình ảnh nơi y tá và ông cụ Trần ngồi ban nãy….

Hốc mắt y tá đỏ hoe, chị ta ấm ức nói: “Bỏ đi, người làm công việc chăm sóc như chúng tôi đây vẫn thường bị chủ nhà hiểu nhầm, chúng tôi đã quen rồi…”


Chị ta nhìn Túc Bảo, bất đắc dĩ nói: “Chắc cô nhóc này nhìn nhầm rồi, nhưng không sao, sau vụ việc lần này tôi cũng phải tự kiểm điểm bản thân, quả thực tôi đã quá bất cẩn, là lỗi của tôi.”

Túc Bảo: “…”

Tô Cẩm Ngọc bất bình: “Ta nhổ vào! Cũng tầm 40-50 tuổi rồi nhỉ, còn ra cái vẻ bạch liên hoa này! Đúng là xúi quẩy mà!”

Kỷ Trường híp mắt, nói: “Túc Bảo, kiểm tra di động của y tá.”

Túc Bảo lập tức quay đầu nhìn Tô Nhất Trần: “Cậu cả, kiểm tra di động của dì ấy.”

Tim y tá hẫng mất một nhịp, chị ta lập tức hoang mang….

Y tá vô thức giơ tay cầm lấy chiếc điện thoại di động trong túi quần, trong lúc hoảng loạn chị ta chợt nhớ ra mình đang quay video…

Video này không hề bị ngắt, vẫn đang tiếp tục quay.

Chị ta nhanh chóng xóa video đi.


Tô Cẩm Ngọc cà khịa: “Ồ? Còn muốn xóa video cơ à?”

Cô ấy đưa tay bắt lấy ngón tay của y tá.

Trần Gia Khang cũng quả quyết, giơ tay nói: “Y tá Lý, cho chúng tôi kiểm tra điện thoại chắc không có vấn đề gì chứ?”

Ngón trỏ của y tá hơi run, càng căng thẳng thì tay càng trơn, không hiểu sao ngón tay bấm sắp chuột rút đến nơi rồi mà vẫn không mở được album ảnh ra.

Cuối cùng trong mắt chị ta cũng xuất hiện vẻ hoảng sợ: “À, cái này có lẽ không tiện lắm, bình thường tôi thích chụp ảnh tự sướng…”

Túc Bảo kỳ quái hỏi: “Chỉ là chụp ảnh tự sướng thôi, có gì mà bất tiện chứ? Chẳng lẽ lúc chụp ảnh tự sướng dì không mặc quần áo hả?”

Mọi người: “…”

Ặc, trẻ con đúng là thẳng thắn, cái gì cũng dám nói…

Không ngờ, y tá lại thuận theo lời Túc Bảo, tỏ vẻ xấu hổ: “Cái này… quả đúng là như vậy…”

Mọi người: “…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo nghiêm nghị, trực tiếp vạch trần: “Không phải vậy đâu, dì chỉ muốn lén lút xóa video đi thôi, video này chắc chắn không thể để người khác thấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận