Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Không, chị ta không hiểu, sao tự dưng chị ta lại xui xẻo như vậy chứ?

Ngay cả bằng chứng kết tội mình cũng do chính bản thân chị ta quay lại?

“Anh Trần ơi cứu tôi với! Tôi xin anh, xin anh hãy tha thứ cho tôi… Tôi còn hai đứa con nhỏ…” Y tá Lý hoảng sợ, vội vàng cầu xin Trần Gia Khang tha cho mình.

Chị ta lấy việc giết người ra để mua vui cho mình nhưng tới khi cái chết thực sự sắp đến với mình rồi, chị ta mới biết sợ.

Mặt mày Trần Gia Khang lạnh tanh.

Anh ấy sẽ theo vụ này đến cùng, cho đến khi những kẻ cặn bã này bị kết án tử hình mới thôi.

Cảnh sát tịch thu điện thoại di động của y tá Lý, nhanh chóng vừa thu thập bằng chứng vừa báo cáo lên cấp trên.

Đây là một vụ án cực lớn.

Để ngăn chặn càng có thêm nhiều người bị đe dọa tính mạng hơn, bọn họ phải nhanh chóng hành động trong bí mật để hốt gọn cả mẻ nhóm người này.

Giờ phút này, mọi người trong group chat của y tá Lý đâu có ngờ được chị ta lại tự tay đưa bọn họ lên máy chém…

Mọi người nhìn y tá Lý bị bắt đi, trong lòng đầy suy nghĩ kinh hãi, phức tạp và ghê sợ, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Có vẻ Túc Bảo đang kéo một thứ gì đó rất khó khăn.

Kỷ Trường nhận lấy lưới phược linh trong tay bé, nói: “Để ta làm cho.”

Hắn cử động ngón tay, lưới phược linh tự động bay lên, Kỷ Trường cười lạnh nói: “Bổn đại nhân đích thân ra tay đấy, ngươi có cảm động không?”

Con quỷ bụng dạ xấu xa đang giãy dụa kịch liệt: “…”

Không dám cử động nữa…

Xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Trần không có lòng dạ nào để chiêu đãi Tô Nhất Trần và Túc Bảo nữa, Túc Bảo cũng bắt được con quỷ bụng dạ xấu xa rồi nên coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Túc Bảo bế cụ rùa trên bãi cỏ lên, vỗ nhẹ rồi lẩm bẩm: “Ông nội rùa ới, lúc nãy con xin lỗi nhé. Túc Bảo vội quá, con thực sự không tìm được gì cả…”

Bé dừng một chút rồi lập tức bổ sung: “Nhưng con vừa nghĩ ra rồi. Nếu còn có lần sau nữa, Túc Bảo sẽ cởi giày, cũng sẽ không làm rơi ông nữa.”

Rùa đen: “…”

Nói thật không đấy?

Nó nheo mắt, thở và ngậm cổ họng, như thể nó chẳng thèm quan tâm gì cả.

Tiểu Ngũ thấy Túc Bảo nhặt con rùa đen lên, không hiểu ra làm sao lại huýt sáo: “Ồ, ông nội, ông về rồi đấy à?”

Rùa đen: “…”

Nó lập tức rụt đầu vào trong.

Sau khi Tô Nhất Trần và Trần Gia Khang nói thêm vài câu thì hai người tạm biệt ở cửa lớn.

Trước khi rời đi, Túc Bảo nhoài người trên cửa kính ô tô, vẫy tay với ông cụ Trần: “Ông ơi, ông mau chóng khỏe lại nha!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui