Hiện tại trí lực của ông cụ Trần không bằng một đứa trẻ, ông cụ chỉ biết ngu ngơ vẫy tay chào, miệng ú ớ nói gì đó.
Tô Nhất Trần nói với Trần Gia Khang: “Tôi sẽ gửi các phương pháp đào tạo phục hồi chức năng có liên quan tới.”
Nhà họ Trần cảm kích không thôi, đưa mắt nhìn theo chiếc xe của Tô Nhất Trần dần đi xa.
Trong buồng xe.
Sau giây phút muộn màng, Tô Cẩm Ngọc mới sực nhớ ra, nói: “Ôi, anh cả quên khóa miệng đám người kia rồi.”
Ban nãy mấy người giúp việc của nhà họ Trần đều trông thấy cú đạp văng người của Túc Bảo.
Kỷ Trường bình thản nói: “Không cần khóa miệng.”
Tô Cẩm Ngọc khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Túc Bảo không hiểu người lớn đang nói gì, bé vừa nghịch bàn chân nhỏ nhắn của mình vừa hỏi: “Tại sao ạ?”
Kỷ Trường đáp: “Cố ý khiến đám người kia ngậm miệng sẽ càng khiến người khác nghĩ rằng đây là chuyện quan trọng phải giấu. Trên đời này có hai cách để che đậy sự thật. Một là khiến người khác hoàn toàn ‘ngậm miệng’, hai là biến sự thật thành tin đồn nhảm.”
Khi điều gì đó phóng đại đến mức người thường không thể tin được thì dù những người giúp việc đó ba hoa chích chòe tới đâu, người khác cũng sẽ không tin.
Ngược lại, nếu chi tiền để dán miệng đám người giúp việc kia thì chúng ta đã vô duyên vô cớ lưu lại bằng chứng rồi.
Còn Trần Gia Khang, dù anh ấy cảm thấy điểm bất thường cũng sẽ không nói năng tùy tiện.
Tô Cẩm Ngọc bừng tỉnh ngộ: “Nói vậy cũng đúng, không hổ là anh cả của tôi, đầu óc tốt hơn hẳn người thường.”
Tô Nhất Trần nhỏ giọng hỏi Túc Bảo “Đang nói gì thế con?”
Túc Bảo nghiêng đầu, đáp: “Mẹ con nói cậu không hổ là anh cả của mẹ, đầu óc tốt hơn hẳn người thường.’”
Tô Nhất Trần lập tức hiểu ra, không khỏi cong môi.
Chợt thấy Túc Bảo nhấc chân nhỏ lên, cười ha ha: “Cậu cả ơi, cho cậu ngửi chân thối nè!”
Tô Nhất Trần nắm lấy đôi chân nhỏ nhắn của cô bé, âu yếm véo mũi bé: “Nghịch ngợm.”
Sau khi bắt quỷ ác tâm về nhà, việc còn lại chính là quá trình “xét xử”.
Điều đáng ngạc nhiên là suốt chặng đường quỷ ác tâm luôn im lặng và tỏ ra vô cùng thành thật.
Xe về đến trang viên nhà họ Tô, Túc Bảo kéo quỷ ác tâm vào nhà.
Tô Cẩm Ngọc vội hỏi: “Bảo bối ngoan, có cần giúp một tay không?”
Túc Bảo khoát tay: “Không ạ, chuyện của mình thì tự mình làm!”
Tiểu Ngũ ngậm dây kéo túi thú cưng trong miệng, tự mình mở khóa, sau đó thò đầu ra ngoài, dang rộng đôi cánh vỗ nhẹ. . truyện kiếm hiệp hay
Nhưng nó không bay, chỉ thích lắc đầu đi phía sau Túc Bảo.
Đúng lúc này, sự cố đã xảy ra!
Quỷ ác tâm đột nhiên hóa thành một luồng sát khí, dường như nó dồn hết tất cả sức lực rồi lao ra khỏi khe hở của lưới trói buộc linh hồn!
Ánh mắt Kỷ Trường trở nên sắc bén, hắn biết ngay quỷ ác tâm này không hề thành thật mà.