Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Tôn Trường Sinh nói: “Ta tưởng ông chủ kia đã chết dưới sông, nhưng anh ta không chết. Nửa đêm anh ta lẻn vào nhà ta và bắt ta đi.”

Nói đến đây, trong mắt Tôn Trường Sinh hiện lên oán hận, sát khí khắp người nó bốc lên ngùn ngụt. “Tên dân đen đáng chết đó không biết lấy đâu ra năm con ngựa khỏe mạnh, buộc vào năm hướng…”

“Sau đó, anh ta trói đầu, tay và chân ta vào từng con ngựa. Khi anh ta ném pháo vào giữa, con ngựa sợ hãi phi nước đại về năm hướng.”

Lực kéo khủng khiếp của năm con ngựa đã giết chết Tôn Trường Sinh.

“Ta chết thảm quá! Chết không toàn thây! Quả pháo kia ném trúng người ta, khiến linh hồn ta bị đóng đinh tại chỗ…”

Sau khi chết, quả tim của Tôn Trường Sinh cũng bị chủ quán gạo moi ra, cho vào lọ chứa đầy than đen rồi thả xuống hố phân, để lại màu đen và bốc mùi hôi thối.

Cứ như vậy, Tôn Trường Sinh phải chịu đựng quá trình chết chóc bị ngũ mã phanh thây từ ngày này qua ngày khác. Nó chết đi chết lại trong nỗi tuyệt vọng và kinh hãi, cuối cùng trở thành ác quỷ— Quỷ ác tâm.

Tô Tử Tích khoanh tay, hừ lạnh nói: “Chết chưa hết tội!”

Tô Tử Du cũng nói: “Đúng là đáng chết!”

Quỷ ác tâm hỏi: “Những gì cần nói ta đã nói rồi. Ngươi nói ta đáng chết, ta cũng thừa nhận! Bây giờ nói xong, ta có thể xuống địa ngục được không?”


Túc Bảo cầm túi bánh sukem, tức giận đáp: “Ai nói cho chú xuống địa ngục hả?”

Quỷ ác tâm sững sờ, vui mừng hỏi: “Thật à? Không phải ở lại địa ngục thì có thể đầu thai à?”

Kỷ Trường lấy bút viết gì đó vào cuốn sổ.

Nghe vậy, hắn cười khẩy: “Đầu thai? Ác quỷ không thể đầu thai.”

Cũng không cần phải xuống địa ngục. Sau khi chịu sự trừng phạt ở địa ngục, quỷ hồn vẫn có cơ hội đầu thai, nhưng kẻ độc ác như quỷ ác tâm thì không đáng nhận được cơ hội đó.

Quỷ ác tâm oán giận nói: “Vậy các ngươi muốn gì? Ta đã nói hết rồi mà các ngươi vẫn không chịu buông tha cho ta ư?”

Túc Bảo tức giận, hừ một tiếng rồi nói: “Sư phụ và con từng hứa chú khai ra thì sẽ thả chú sao??”

Quỷ ác tâm nghẹn họng, nói: “Không hề…”

Túc Bảo: “Biết thế là được rồi!”


Tiểu Ngũ đang chải lông trên ban công đột nhiên nói xen vào: “Ngu quá đi mất!”

Quỷ ác tâm: “…”

Con nhóc này, không coi trọng đạo đức gì cả!!

Quỷ ác tâm tức điên, cứ ngỡ trình bày rõ một năm một mười thì sẽ được lợi lộc gì cơ.

Chẳng ngờ nó lại bị đùa bỡn như con khỉ!!

“Ta phải nuốt sống ngươi!” Tôn Trường Sinh tức giận bay lên, hung hăng lao vào Túc Bảo.

Nhưng, nó còn chưa kịp phá rách lưới trói buộc linh hồn thì đã bị Kỷ Trường đánh bật lại!

Quỷ ác tâm bị đập thành một khối sát khí rồi bị hồ lô linh hồn hấp thu!

Túc Bảo ngẩn người, hồ nghi hỏi: “Sư phụ, chẳng phải người nói phải do con đích thân bắt quỷ thì sát khí lấp đầy hồ lô mới được tính sao?”

Kỷ Trường nhướn mày: “Ừm…Quỷ ác tâm chết trong lưới Phược Linh phải không?”

Túc Bảo gật đầu như thỏ trắng: “Dạ.”

Kỷ Trường: “Lưới Phược Linh này do con tạo ra đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận