Khi đó căn bệnh nan y của Tô Cẩm Ngọc đã tới giai đoạn cuối rồi, cô cần được chăm sóc cẩn thận từng li từng tí, ngay cả không khí hít thở cũng phải được tiệt trùng.
Vệ Uyển cho rằng chỉ cần vứt Tô Cẩm Ngọc ra đường thì cô nhất định sẽ đi đời nhà ma.
Cô ta có lỗi gì đâu chứ?
Cô ta chỉ muốn dành cho con gái cưng của mình những gì tốt nhất trên đời thôi mà!
Vệ Uyển khóc lóc: “Dù sao thì cô cũng đâu thể sống lâu, Hân Hân lại sắp chào đời rồi… Trước đó tôi cứ tưởng cô là nỏ mạnh hết đà, ai ngờ ngày qua ngày vẫn không có dấu hiệu gì, tôi thật sự không thể chờ đợi được nữa.”
“Cẩm Ngọc, cô đừng trách chị dâu hai được không? Hân Hân cũng là cháu gái ruột của cô mà! Hân Hân tốt, cả nhà họ Tô sẽ tốt, tôi làm vậy cũng vì suy nghĩ cho nhà họ Tô mà thôi! Lẽ nào cô không hy vọng các anh trai của mình đều khỏe mạnh ư?”
Tô Cẩm Ngọc ngơ ngác.
Cô thật sự, thật sự thật không ngờ, Vệ Uyển lại muốn giết cô chỉ vì một lý do hoang đường như thế!
Ánh mắt Túc Bảo tràn đầy khiếp sợ, vấn đề khiến bé băn khoăn hồi lâu đã có lời giải, thế nhưng bé không có cách nào vui vẻ nổi.
Con người vì dục vọng cá nhân mà có thể ích kỷ đến mức này ư?
Nghe những lời bộc bạch của Vệ Uyển xong, ánh mắt Tô Nhất Trần rét căm, bầu không khí quanh người anh như sắp đóng băng đến nơi.
Tốt, tốt lắm!
Hóa ra sự thật lại là như thế…
Vệ Uyển biết nói ra những lời kia thì bản thân cũng xong đời rồi, cuộc sống trong ngục sau này cũng không dễ chịu.
Cô ta đành gượng gạo đánh trống lảng, ỉ ôi cầu xin: “Dù, dù sao cũng là lỗi của em, anh cả, em là mẹ Hân Hân, em thật sự chỉ muốn dành cho con gái mình những gì tốt nhất mà thôi… Em biết sai rồi, em chỉ muốn hỏi Hân Hân bây giờ có khỏe không?”
Nhắc đến Hân Hân, ánh mắt Vệ Uyển đỏ bừng, nước mắt ngưng tụ thành từng hạt rơi tí tách.
“Em không quan tâm gì hết… Thật đấy! Em chỉ muốn gặp Hân Hân thôi, anh cả, xin anh, cho em gặp Hân Hân một lần thôi được không?”
Chỉ cần để cô ta gặp Hân Hân một lần, cô ta sẽ có cách dạy con bé lần sau lại khóc nháo đòi mẹ như thế nào, liên tục mấy lần thì Hân Hân mới sẽ không quên mất người mẹ này.
Hiện tại cô ta đã chẳng còn gì, lúc ra tù cũng sáu bảy chục tuổi rồi, hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào Hân Hân dưỡng lão thôi.
Vậy nên bây giờ Vệ Uyển nhất định phải nắm chắc Hân Hân.
Vệ Uyển luôn miệng nói yêu thương con nên mới gây ra những sai lầm kia, thế nhưng cô ta không hề nhắc tới Tô Tử Tích nửa câu, giống như đã quên mất mình còn có một đứa con trai vậy.
Suy cho cùng vẫn vì lòng ích kỷ của cô ta mà thôi…
Bởi vì ở nhà họ Tô, con gái có thể giúp cô ta ăn sung mặc sướng còn con trai thì không thể. Đàn ông nhà họ Tô được giáo dục rất nghiêm khắc, đều phải tự mình bươn chải kiếm tiền.
Nhà họ Tô có thể làm chỗ dựa cho bọn họ nhưng sẽ không giúp đỡ về mặt tài chính.