Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Trong phòng giam, ánh đèn mờ ảo từ bên ngoài chiếu vào lờ mờ, Vệ Uyển vốn đã quen với bóng tối nên có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt…

Tất cả tù nhân nằm chung tấm giường ghép với cô ta đều đứng dậy, ai nấy đều cúi đầu và buông thõng tay, không thể nhìn rõ vẻ mặt họ.

Nhưng không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, những “người” đang đứng này hệt như những thây ma trong ngày tận thế.

Vệ Uyển như bị bóp cổ, không sao hét lên được, đáy mắt cô ta chất chứa sự hoảng sợ.

Họ, họ…muốn làm cái gì?

Lẽ nào Tô Nhất Trần đã mua chuộc tất cả tù nhân trong phòng giam này để đợi đến tối đánh chết cô ta ư?

Ngay lúc này, một người bỗng bước lên trước.

Rắc.

Lần này không phải là tiếng cót két của tấm giường khi lật người mà là tiếng xương người cọ sát.


Đám người này lặng im không một tiếng động, lần lượt di chuyển vang lên âm thanh rắc rắc.

Vệ Uyển muốn thét lên nhưng cổ họng vẫn không thể phát ra tiếng.

Cô ta vô thức liếc nhìn chân một người trước mặt, bàng hoàng nhận ra người này đang kiễng chân, đi bằng đầu ngón chân như Tô Cẩm Ngọc sáng nay.

Đồng tử Vệ Uyển co rút, cô ta quét mắt nhìn xung quanh, tất cả tù nhân trong phòng giam này đều đang đứng cùng một tư thế!

Đáy mắt Vệ Uyển tràn đầy sự kinh sợ. Lúc này, hơn mười mấy người nhào lên cắn vào cổ cô ta!

“Không! Đừng đến đây…đừng…”

Vệ Uyển thét chói tai rồi lăn người khỏi tấm giường.

Bỗng nhiên, Vệ Uyển phát hiện ra những tù nhân ‘thây ma’ vừa xé xác cô ta ban nãy đều đang ở trên tấm giường ghép và nhìn chằm chằm vào cô ta.

Bạn tù ở gần Vệ Uyển nhất giơ tay tát vào mặt Vệ Uyển: “Nửa đêm nửa hôm kêu gào như ma quỷ thế hả? Muốn chết à?”


Vệ Uyển bưng mặt, nước mắt lưng tròng: “Tôi không, tôi… xin lỗi…”

Sống trong phòng giam lâu như vậy, Vệ Uyển đã sớm phủ phục sát đất trước sự đánh đập của các bạn tù.

Lời xin lỗi của Vệ Uyển không được tha thứ, một nữ tù nhân có thân hình khá vạm vỡ được nằm ở vị trí tốt nhất lên tiếng: “Lôi cô ta vào nhà vệ sinh! Đóng cửa lại!”

Người phụ nữ vừa tát Vệ Uyển ban nãy lập tức túm tóc Vệ Uyển rồi kéo cô ta vào nhà vệ sinh.

“A…buông ra…!”

Da đầu Vệ Uyển đau đớn, trong lòng cô ta không ngừng chửi rủa nhà tù đúng là cái nơi hạ đẳng nhất, đám tù nhân dơ bẩn này chẳng có chút giáo dục gì cả.

Không thèm nói lý lẽ, hở ra là động tay động chân!

Rầm!

Cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại, Một sợi dây được kéo từ bên ngoài và buộc chặt vào cột đá.

Sau đó cửa ban công cũng đóng lại.

Vệ Uyển cứ vậy mà bị bỏ lại trong nhà vệ sinh chật hẹp, suýt chút nữa ói ra máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận