Túc Bảo rất khỏe, kéo Tô Tử Du chạy cực nhanh.
Tô Tử Du vừa bước vào trong rừng cây đã nhìn thấy Tuyết Nhi đứng ở cách đó không xa.
Cô bé đang cúi đầu, eo hơi khom, hai tay buông thõng xuống.
Thấy cậu đi vào, cô bé từ từ ngẩng đầu lên rồi hau háu nhìn cậu .
Tô Tử Du chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, cả người như muốn nứt làm đôi.
Túc Bảo quay đầu: “Anh trai, anh sợ phải không, hay là anh về trước đi!”
Tô Tử Du đang muốn bỏ cuộc nửa đường lại đứng yên tại chỗ, bấm bụng nói: “Sợ ư? anh mà sợ ư?”
Bình tĩnh….
cậu phải bình tĩnh…
Trên đời này không gì có thể hù dọa cậu.
Tô Tử Du đang nghĩ vậy thì không rõ từ đâu truyền tới tiếng hét lớn: “A---”
Tô Tử Du lập tức nhảy cẫng lên: “A aa!”
Túc Bảo giật thót, vội chộp lấy tay Tô Tử Du đang chạy như điên ra ngoài, nói: “Anh ơi là Tiểu Ngũ đấy!”
Chỉ nghe Tiểu Ngũ trong cặp của Túc Bảo đang hát: “Tay trái chỉ trăng, tay phải cầm tơ hồng….
chàng với thiếp….
a a a….”
Vì âm cao không lên được nên đoạn aaa phía sau biến thành tiếng la hét.
Tô Tử Du: “…”
Cậu muốn ngửa mặt lên trời để mặc lệ rơi.
Lúc này, Tuyết Nhi nhẹ nhàng đi tới, bước chân nhẹ như gió thoảng mây bay, giống đi bằng đầu ngón chân.
“ Anh Tử Du, anh cũng đến rồi à?” Tuyết Nhi cười khanh khách.
Tô Tử Du: “…”
Những giọt nước mắt vừa chực trào ra đã nhanh chóng ráo hoảnh, thay vào đó là lông tơ dựng đứng.
Mặt Tuyết Nhi tái nhợt, đôi mắt trũng sâu và quầng mắt thâm đen.
Mặt Tuyết Nhi cứng đờ nhưng vẫn cố chấp muốn nặn ra một nụ cười e lệ, trông chỉ khiến người ta không gặp giá rét mà vẫn run cầm cập.
Tô Tử Du cảm thấy cả người như tê dại: “Cậu..”
Túc Bảo đứng chặn trước người Tô Tử Du, chau mày nói: “Có chuyện gì cứ nhắm vào ta, đừng có dọa anh trai của ta!”
Gương mặt cục bột nhỏ phinh phính sữa, nước da trắng hồng non nớt, lúc này đang lộ rõ vẻ nghiêm túc.
“Sư phụ….
sư phụ.” Túc Bảo ngoảnh đầu nhìn quanh.
Sư phụ đâu rồi?
Kỷ Trường bay từ bên ngoài vào: “Đến đây.”
Người đàn ông vận áo choàng trắng có đôi mắt sâu, sống mũi thẳng, đôi môi đỏ, tà khí và quyến rũ.
“Gọi gì vậy, hửm?” Kỷ Trường đi tới, đưa tay xoa nhẹ đầu Túc Bảo.
Túc Bảo hồ nghi nhìn về phía sau.
Sư phụ sao thế nhỉ?
Rủ phạt đứng cùng cô bé thì sư phụ bảo vô vị, muốn đi lượn quanh trường học.
Tiết học bắt đầu cũng chỉ vào ngồi cùng cô bé một chốc rồi lại ra ngoài.
Hồi nãy còn không thấy bóng người đâu….
à không thấy bóng quỷ đâu.
Có điều giờ không phải lúc nghĩ tới mấy chuyện này, Túc Bảo ngẩng đầu hỏi: “Sư phụ, Tuyết Nhi bị sao vậy?”
Cục bột nhỏ hồ nghi.
Theo những gì sư phụ dạy thì lẽ ra quỷ hư vinh chưa bá chiếm được vỏ bọc của Tuyết Nhi.
Nhưng bây giờ Túc Bảo cảm thấy không còn bóng dáng Tuyết Nhi trong thân thể trước mặt nữa.
Kỷ Trường nheo mắt nhìn Tuyết Nhi, thờ ơ nói: “Cái này gọi là Quỷ thế thân.”
“Quỷ nhập thân và Quỷ thế thân chỉ khác một từ, nhưng lại hoàn toàn khác nhau.
Quỷ nhập thân sống bám trên người kí chủ và gây ảnh hưởng tới kí chủ.
Quỷ thế thân lại có ý đồ thao túng kí chủ, nhưng chưa hoàn toàn chiếm được cái vỏ của kí chủ.”
Túc Bảo gật đầu như bổ củi: “Ồ…hóa ra đây chính là Quỷ thế thân.”
Mặt Tô Tử Du trắng bệch, hỏi: “Cái gì… cái gì là Quỷ thế thân?”
Cậu bé theo học khoa học công nghệ vô cùng lạnh lùng và loogic kia lúc này đang thể hiện phản ứng giống một đứa trẻ bình thường.
Túc Bảo giải thích lại một lượt theo những gì Kỷ Trường dạy: “Quỷ thế thân ấy à….
anh trai nhìn đi…”
Túc Bảo chỉ về phía Tuyết Nhi đang kiễng chân lên: “Quỷ thế thân chính là con quỷ thao túng kí chủ, bây giờ phía sau Tuyết Nhi có một con quỷ đang nằm bò lên người chị ấy, hai chân nó chèn bên dưới gang bàn chân của Tuyết Nhi, thay Tuyết Nhi bước đi…”
Tô Tử Du: “…”
Cậu vừa sợ vừa không thể kiểm soát ánh mắt của mình.
Quả nhiên trông thấy Tuyết Nhi đang nhón chân lên, mu bàn chân thành một đường thẳng, tóm lại là kiễng chân đứng theo cách mà người thường không thể làm được.
Tô Tử Du lại muốn bỏ chạy rồi.
Túc Bảo nói tiếp: “Thế nên khi xung quanh ta xuất hiện quỷ, tuyệt đối đừng chạy! Người không thể chạy nhanh hơn quỷ, hơn nữa khi chạy gang bàn chân nhấc lên ở phía sau, dễ dàng tạo điều kiện cho quỷ đệm chân vào!”
Tô Tử Du: “…”
Thế cậu nên đi như thế nào?
Tô Tử Du như nghe được kẻ tiểu nhân trong lòng đang điên cuồng kêu cứu tôi cứu tôi!
Túc Bảo nghiêm túc phổ cập kiến thức: “Trong tình huống này, chúng ta cố gắng không để bàn chân rời mặt đất, tỷ như nhích chân để bước đi hoặc là nhảy thẳng lên hoặc là đi lùi về sau.
”
Cục bột nhỏ nghiêng đầu nghĩ ngợi, hình như chỉ có từng ấy cách thôi.
“Đương nhiên, cách tốt nhất chính là đánh chết con quỷ!”
Tô Tử Du chọn cách ôm chặt cánh tay Túc Bảo.
Túc Bảo ngẩn người, khẽ vỗ về Tô Tử Du: “Anh trai đừng lo, Túc Bảo lợi hại lắm!”
“Con quỷ này không đủ nhét kẽ răng! ”
Túc Bảo vỗ ngực, dây buộc tóc trên đỉnh đầu tung bay trong gió.
Nghe thấy lời Túc Bảo nói, quỷ hư vinh đứng bên cạnh cười khinh miệt.
Dựa vào con nhóc này ư?
Quỷ hư vinh chỉ kiêng dè mỗi Kỷ Trường mà thôi!
Nó khống chế thân thể Tuyết Nhi, hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Kỷ Trường tựa vào cây, nói: “Cũng chẳng có gì, dạy đồ đệ luyện tập chút thôi!”
“Nhân tiện giải quyết luôn chuyện mười tám mạng người bị đè ở dưới lòng sân trường.”
Mặt quỷ hư vinh biến sắc, đột nhiên lộ ra những chiếc răng nanh và hung hăng lao về phía Kỷ Trường.
“Bớt lo chuyện của ta đi! Nước sông không phạm nước giếng, ai ai cũng là quỷ…”
Túc Bảo bỗng tóm lấy cổ chân quỷ hư vinh rồi ném nó về phía sau,
Cô bé trưng ra bản mặt nghiêm túc: “Đều là quỷ, nhưng sư phụ không phải ác quỷ!”
Kỷ Trường: “..”
Ôi, hóa ra được đồ đệ nhỏ bảo vệ là cảm giác như này đấy!
Kỷ Trường nói: “Túc Bảo, ném nó!”
Túc Bảo: “Rõ thưa sư phụ!”
Cô nhóc vừa đáp lời vừa quay đầu: “Anh trai, bỏ tay Túc Bảo ra trước đã!”
Tô Tử Du đứng bên cạnh đã sớm tròn mắt ngỡ ngàng.
Kế đó Túc Bảo quăng con quỷ ra xa, chỉ nghe ầm một tiếng….
Một nữ quỷ khổng lồ như sumo bổ nhào ra và hiện rõ mồn một trước mặt Tô Tử Du!
“!!!”
Cậu…cậu lại thấy quỷ rồi….
Lúc này Túc Bảo đã gỡ tay Tô Tử Du ra, hai chân Tô Tử Du run rẩy, toan vịn vào cái cây bên cạnh để đứng vững.
Vừa ngẩng đầu lại thấy thêm một người đàn ông trẻ đang dựa vào một gốc cây.
Hắn mặc áo bào trắng, sắc mặt tái nhợt, môi đỏ , không có chân...
Thấy Tô Tử Du nhìn về phía mình, kẻ đó ồ một tiếng, hỏi: “Cậu, có thể nhìn thấy tôi ư?”
Tô Tử Du: “”A aaa”
Kỷ Trường búng đầu ngón tay, lá bùa màu vàng mà người thường không thể trông thấy bịt kín miệng Tô Tử Du.
“Suỵt….
đừng làm ồn, yên lặng đứng xem nhé!”
Quỷ hư vinh bị Túc Bảo quăng mạnh ra xa, cả linh hồn quỷ đều thảng thốt.
Nó… nó bị một cô nhóc 4 tuổi ném bay ra xa ư?
Quỷ hư vinh bò dậy, nhìn Túc Bảo đăm đăm: “Rốt cuộc ngươi là thứ gì….”
Túc Bảo nghiêm túc uốn nắn: “Ta không phải thứ gì….
à không ta là người, là thứ….
à cũng không đúng.”
Càng nói cục bột nhỏ càng thấy nói sao cũng không đúng, lập tức trừng mắt thỏ với quỷ hư vinh, hai má phồng lên.
Quỷ hư vinh cười nhạo: “Chậc, đồ vật này cũng biết tức giận đấy…”
Túc Bảo xù lông: “Ngươi mới là đồ vật, cả nhà ngươi đều là đồ vật!”
Cục bột nhỏ bỗng túm lấy chân quỷ hư vinh rồi quăng như quăng cái bao tải, quỷ hư vinh đập ầm ầm xuống đất.
Quỷ hư vinh: “….??.