Cục bột nhỏ với hai bím tóc trên đầu, ở giữa còn kẹp cái nơ bướm sáng nhỏ cỡ bàn tay.
Chiếc nơ bướm màu hồng hơi lệch khiến cô bé càng đáng yêu hơn.
Tô Cẩm Ngọc ồ lên: “Đáng yêu quá! Trời ơi, tôi thật biết sinh con mà!”
Kỷ Trường: “…”
Hình như rất hợp thì phải….
Tiểu Ngũ bay tới đậu trên vai Túc Bảo, dùng miệng mổ nhẹ vào tóc cô bé, xuýt xoa khen ngợi: “Thật sự quá tuyệt vời!”
Túc Bảo cầm la bàn bát quái chạy nhanh ra ngoài: “Mẹ, đi thôi, chúng ta đi tìm quỷ xui xẻo! Đi thôi, sư phụ!”
Ngày quỷ xui xẻo ra khỏi nhà tù, Túc Bảo bấm ngón tay để theo dõi hành tung của nó suốt cả một ngày.
Kết quả thật kỳ lạ, một khắc trước cô bé bói quẻ quỷ xui xẻo đang ở trong thành phố này. Nhưng chỉ một khắc sau, nó đã không còn ở trong thành phố.
Không biết có phải do quỷ xui xẻo chạy đi quá xa hay không mà sau đó Túc Bảo không tìm được nó nữa.
Còn không rõ sư phụ vào trong tù điều tra gì mà không cho cô bé được chạy lung tung, thế nên mới trì hoãn hẳn hai ngày không tìm quỷ xui xẻo.
Tô Cẩm Ngọc là quỷ hồn đầu tiên bay theo Túc Bảo.
Kỷ Trường nghĩ tới chuyện trong tù giam, vô thức bay theo hai mẹ con Túc Bảo.
“Sư phụ ơi, xem la bàn như thế nào ạ?” Túc Bảo cầm chiếc la bàn bằng cả hai tay, hỏi.
Kỷ Trường hoàn hồn, giơ tay phóng ra một tia sáng, chiếu vào la bàn bát quái của Túc Bảo.
“Ta đã đánh dấu kẻ xui xẻo, hãy đi theo hướng dẫn của kim chỉ nam.”
“La bàn bát quái bao trùm toàn vũ trụ, muốn tìm người hay quỷ, trước tiên phải biết ngày sinh của kẻ đó, hoặc đánh dấu nếu đã nhìn thấy kẻ đó. Nếu không có thì chỉ có thể dùng quẻ để bói toán.”
Túc Bảo gật đầu: “Sư phụ, con hiểu rồi!”
Ngoài cửa truyền tới tiếng động cơ xe, Mộc Quy Phàm đi họp mấy ngày hôm nay mới về. Vừa tới trang viên nhà họ Tô, anh đã thấy Túc Bảo chạy ra ngoài.
“Ba ơi!” Túc Bảo vui mừng nhào lên trước, nhưng động tác cầm la bàn vẫn không hề thay đổi.
Mộc Quy Phàm vừa bước xuống xe thì trông thấy cục bột nhỏ như đang cầm thứ gì đó trên tay, cả người nhào về phía anh.
Anh lập tức đưa tay ra bế cô bé lên.
Mộc Quy Phàm cụp mi nhìn, hai tay Túc Bảo đang uốn cong thành hình vòng cung, xem ra vật mà bé đang cầm là một món đồ hình tròn.
Anh hỏi: “Con đang cầm cái đầu của quỷ hồn nào thế?”
Túc Bảo giơ chiếc la bàn trong tay lên: “Không phải, là la bàn bát quái ạ!”
Mộc Quy Phàm: “Ba không nhìn thấy!”
Túc Bảo đưa tay mở một bên mí mắt của Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm:??
“Thấy chưa ba?” Túc Bảo hỏi.