Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Ai đụng trúng nó cũng sẽ gặp xui xẻo ư?

Cô không tin, nên cô muốn kiểm chứng khoa học chút thôi.

Túc Bảo vô cùng tin tưởng mẹ của bé, nói: “Được ạ!”

Tô Cẩm Ngọc: “He he.”

Thấy trời vẫn còn sáng, Tô Cẩm Ngọc nóng lòng muốn trời nhanh tối đi.

Chợt thấy Kỷ Trường bay tới, nghiêm mặt nói: “Túc Bảo, đi nào, bám theo Bối Thần Vũ.”

Bối Thần Vũ này có chút vấn đề.

Bối Thần Vũ về đến nhà – Bây giờ nơi họ sống là một căn phòng thuê trong một chung cư, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, rất nhỏ.

Vừa bước vào cửa, cô ta đã cảm thấy ngột ngạt, không khỏi ôm ngực. . Trờ‎ 𝘶ⅿ‎ 𝐭r𝘶ⅿ‎ h𝘶yền‎ 𝐭rùⅿ‎ ⩶‎ Tr𝗨ⅿ𝐭‎ r𝘶yện﹒𝖵n‎ ⩶

Mới vừa trông thấy nhà họ Tô rộng lớn dường ấy, giờ nhìn lại nơi ở của mình vừa nhỏ bé vừa cũ kỹ như này…Khoảng cách lớn đến mức cô ta chưa kịp thích nghi.

Mẹ của Bối Thần Vũ vừa từ nhà bếp đi ra đã trông thấy dáng vẻ ôm ngực của con gái, vội nói: “Con ơi, con không khỏe chỗ nào à, mau ngồi xuống….”

Bối Thần Vũ lập tức khóc tức tưởi: “Mẹ ơi, nhà họ Tô coi thường con, đuổi con ra khỏi nhà họ, còn kêu con trả nợ 500 vạn tệ!”

“Đều tại con làm liên lụy tới ba mẹ, con quá vô dụng, giờ con biết đi đâu để có 500 vạn đây….”

Bối Thần Vũ khóc đến mức thở không ra hơi.

Mẹ của Bối Thần Vũ như chết lặng, gì cơ?? Con gái bà ta luôn cảm thấy áy náy trong lòng nên mới tới nhà họ Tô cảm ơn, nhà họ Tô không thèm nhận lời cảm ơn của con gái bà đã đành, còn muốn nhà bà ta trả 500 vạn ư?

Mẹ Bối Thần Vũ bỗng cảm thấy chua xót, sao người nghèo sống vất vả khó khăn thế này?

Ông trời luôn thích bắt nạt người nghèo!

Mẹ Bối Thần Vũ lau nước mắt và nói: “Ừ, người nghèo là vậy. Làm sao chúng ta có thể mong đợi những người giàu xem trọng chúng ta?”

“Bỏ đi, chúng ta làm trâu làm ngựa cả đời để trả tiền cho họ vậy! Ai bảo mẹ bất tài….Nhưng chỉ cần con sống khỏe mạnh là mẹ thỏa nguyện rồi!”

Hai mẹ con ôm nhau khóc!

Tô Cẩm Ngọc dẫn quỷ xui xẻo tìm đến khu chung cư, ồ lên một tiếng: “Đây chẳng phải chung cư mà ba mẹ Tô Tiểu Ngọc để lại cho cô ấy sao?”

Tuy chẳng phải chung cư cao cấp nhưng cũng tách biệt khỏi khu ổ chuột, là loại chung cư lâu đời phải đi cầu thang bộ lên các lầu trên.

“Túc Bảo, con ở yên trong xe chờ, mẹ giúp con đi trông chừng!” Tô Cẩm Ngọc khẽ vỗ vai Túc Bảo.

Túc Bảo nở nụ cười dễ thương và mềm mại: “Vâng ạ!”

Kỷ Trường nhìn đăm đăm vào tòa nhà trước mặt, chỉ cảm thấy hơi quỷ dị—

Khu chung cư này đã lâu đời, nhưng chỉ có tòa nhà trước mặt ma quái, xung quanh có âm khí trôi nổi…

“Tôi đi kiểm tra một chút, cô đừng làm loạn nhé Tô Cẩm Ngọc!”

Tô Cẩm Ngọc đáp: “Anh, anh yên tâm đi, em là người như thế nào mà anh còn không tin tưởng em?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui