Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.

Tô Cẩm Ngọc lập tức dẫn quỷ xui xẻo bay lên lầu.

“Nào em trai, chị dẫn em đi chơi!” Tô Cẩm Ngọc nói.

Quỷ xui xẻo: “Chị, chị đừng có hại em!”

Tô Cẩm Ngọc: “Nào có chuyện đó? Chị là loại quỷ như vậy ư?”

Trên mặt quỷ xui xẻo viết rõ mấy chữ ‘chị chính là loại quỷ như thế.’

Tô Cẩm Ngọc vừa toan nói tiếp thì trông thấy một bóng người quen thuộc ở cửa phòng trước mặt.

“Ồ, là bà chủ nhà Tô Tiểu Ngọc.”

Tô Cẩm Ngọc bay lên trước, tự nhiên xoa đầu Tô Tiểu Ngọc.

“Ta thấy vận khí may mắn trên người ngươi sắp hết rồi, cho ngươi thêm một chút, không cần cảm ơn nha!” Tô Cẩm Ngọc yêu thương nâng cằm Tô Tiểu Ngọc lên.


Tô Tiểu Ngọc hắt xì một cái, lẩm bẩm: “Gì thế nhỉ….Tự dưng thấy lạnh cả người…Xem ra hôm nay lại không thu được tiền thuê nhà rồi.”

Tô Tiểu Ngọc gõ cửa, chẳng mấy chốc mẹ của Bối Thần Vũ đã ra mở cửa.

Thấy Tô Tiểu Ngọc, bà ta vừa khom người vừa cười phụ họa: “Chủ nhà đến rồi à, mau vào đi, nhà dì vừa toan dùng cơm này!”

Tô Tiểu Ngọc không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của mẹ Bối Thần Vũ, chỉ đành vào nhà. Kết quả trông thấy trên bàn chỉ có một đĩa rau xanh và một bát canh sườn heo nhỏ đặt trước mặt Bối Thần Vũ.

Thật thảm hại.

Bối Thần Vũ nói giọng yếu ớt như Lâm muội muội [1]: “Tiểu Ngọc, em đến rồi à?”

” Lâm Đại Ngọc.

Tô Tiểu Ngọc nói: “Hai người đang ăn cơm à….Chẳng phải em mới bình phục ư, sao lại ăn ít như này…”

Mẹ Bối Thần Vũ cười khổ: “Đều tại dì vô dụng nên không kiếm được tiền, bác sĩ dặn phải bồi bổ dinh dưỡng, nhưng dì lại…”


Vừa nói bà ta vừa lau nước mắt.

Bối Thần Vũ nói: “Mẹ ơi mẹ đang làm gì vậy! Hôm nay Tiểu Ngọc tới để thu tiền trọ mà?”

Mẹ Bối Thần Vũ vội đáp: “Đúng rồi, mẹ đi lấy tiền…”

Bà ta lấy ví ra lục lọi nhưng chỉ có một tờ 100 tệ…

Ngay lúc này, ba của Bối Thần Vũ trở về. Thấy Tô Tiểu Ngọc đến thu tiền trọ, ông ta lặng lẽ lục túi và lấy ra hai trăm tệ…

Mẹ Bối Thần Vũ cười khổ: “Xin lỗi chủ nhà, hay là dì đưa trước 300 tệ nhé…”

Hai mắt Bối Thần Vũ lại ngấn lệ, cô ta nói: “Xin lỗi, đều tại con làm liên lụy tới ba mẹ….Hay là con không uống thuốc ức chế miễn dịch nữa…”

Mẹ Bối Thần Vũ siết chặt góc áo, mặt lộ vẻ bất an. Ba Bối Thần Vũ ngồi xổm trong góc và im lặng hút thuốc…

Tô Tiểu Ngọc: “…”

Gia đình này đã nợ cô ấy vài tháng tiền thuê nhà và cô ấy cũng phải trả hộ họ tiền điện nước luôn.

Nhưng cô ấy biết Bối Thần Vũ là bệnh nhân ung thư máu vừa mới được ghép tủy, sao dám để cô ta ngừng uống thuốc.

Lỡ xảy ra chuyện gì, há chẳng phải cô ấy ép gia đình này đến chết ư??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận