Bối Thần Vũ càng nghĩ càng đau lòng, bật khóc.
Điều cô ta không biết là, có hai quỷ hồn đang lơ lửng bên cạnh cô ta..
Tô Cẩm Ngọc thở dài cảm khái: “Chị phục em thật đấy! Sau khi kiểm chứng khoa học, chị rút ra kết luận là, em thực sự là cái đồ xui xẻo, hễ đụng vào ai thì người đó chỉ có nước xui tận mạng!!”
Quỷ xui xẻo ai oán: “Nếu không thì sao em lại có cái tên quỷ xui xẻo chứ?”
Tô Cẩm Ngọc cười híp mắt: “Thế nên lúc đầu em muốn tiếp cận với chị vì dòm ngó tới vận khí may mắn của chị đúng không?”
Quỷ xui xẻo: “…”
Nó dám nói đúng ư?
Vận may của Tô Cẩm Ngọc đè bẹp vận rủi của nó, nó chỉ có nước bị Tô Cẩm Ngọc trấn áp, đừng nói tới chuyện hi vọng được Tô Cẩm Ngọc chia cho một chút vận khí may mắn, chỉ cần nó đừng đen đủi hơn là tốt lắm rồi.
“Đi, đi tìm tiểu Túc Bảo của chị!” Tô Cẩm Ngọc thoải mái bay đi.
Ở một tòa nhà khác trong chung cư.
Tòa nhà này nằm ở một vị trí hẻo lánh, tồi tàn và thấp hơn những tòa nhà khác, có một căn phòng đổ nát ở góc Tây Bắc của tầng sáu, dường như đã bị bỏ hoang từ lâu. Trên ô cửa có một cái lỗ lớn được quấn bằng những sợi chỉ đỏ lộn xộn, trên những sợi chỉ đỏ treo rất nhiều lá bùa màu vàng, mũi dao, xương gà…
Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã trông thấy nhiều xương trắng và lưỡi dao sắc lạnh, khó có thể tưởng tượng trong khu chung cư này lại có một căn phòng như vậy.
Trước căn phòng có mấy đứa trẻ đang đứng, chính là Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du và Tô Tử Tích.
Ba nhóc kia theo Túc Bảo và Kỷ Trường tới đây.
Hân Hân tưởng có gì thú vị nên đòi đi theo, nào ngờ xe dừng ở một chung cư cũ nát, cô bé chỉ cảm thấy khó hiểu.
“Đây là đâu?” Hân Hân hỏi.
Tô Tử Du hồi hộp cầm một tấm lưới trong tay.
Tay Tô Tử Tích đang cầm cái máy quay có thể nhìn thấy quỷ của Tô Tử Du, cậu chán nản đứng nhìn.
“Sư phụ ơi, đây là đâu?” Túc Bảo tò mò nhìn cảnh vật trước mắt.
Tô Tử Du nhìn số nhà phía trên rồi thì thầm: “Tòa nhà 7, phòng 602…”
“Con đi kiểm tra thử xem!” Kỷ Trường nói.
Tuy hắn có thể điều tra rất nhanh, nhưng điều hắn cần bây giờ là để Túc Bảo tự mình làm việc đó.
Túc Bảo nói “Được” rồi chạy nhanh xuống lầu.
Tô Tử Du: “Hả? Đi đâu rồi?” Cậu mới bắt đầu mà.
Tô Tử Du nhìn theo Túc Bảo rồi lại nhìn lưới bắt quỷ trong tay mình, để nghiệm chứng khả năng bắt quỷ của tấm lưới, cậu nghiến răng nghiến lợi quăng lưới vào trong căn phòng bí ẩn rồi hét lên: “Chạy mau!”
Tô Tử Du chạy theo Túc Bảo xuống dưới lầu.
Hân Hân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy mình bỗng vô cớ hồi hộp và lo lắng.
Hân Hân nói: “Chờ em với!”