Bối Thần Vũ lại không có tinh thần, uể oải ngồi một chỗ. Nhưng chẳng biết tại sao, chiếc ghế bỗng bị lật, cô ta ngã phịch xuống đất, đau đến độ chảy nước mắt.
Mẹ Bối Thần Vũ vội vàng chạy tới đỡ cô ta nhưng lại vô tình làm đổ bát súp sườn heo lên đầu cô ta.
Ba Bối Thần Vũ chau mày, trách vợ quá bất cẩn. Kết quả, ông ta cũng vô tình giẫm phải cột đỡ quần áo, rơi mạnh vào mặt Bối Thần Vũ.
Mặt Bối Thần Vũ lập tức đỏ lên.
Mặt Bối Thần Vũ sưng lên, cô ta vội ôm mặt, nước mắt lại rơi lã chã.
Ba mẹ cô ta cuống quýt đi tới, lóng ngóng tay chân lau mặt và tóc cho cô ta.
“Sao bà lại bất cẩn thế hả, đổ cả súp lên đầu con gái mình!” Ba Bối Thần Vũ tức giận mắng vợ.
“Ông còn nói tôi nữa à? Không phải ông cũng lỡ đá cột quần áo đập vào mặt con gái mình sao? Mặt nó đỏ bừng rồi kìa!” Mẹ Bối Thần Vũ cũng tức giận nói.
Bối Thần Vũ vừa lau nước mắt vừa nói: “Ba mẹ đừng cãi nhau nữa… Con đi tắm đây.”
Ba mẹ cô ta nhanh chóng đỡ cô ta dậy, nhưng nước súp đổ dưới nền ban nãy khiế nền trơn nên cả ba người đều té dập mông.
Bối Thần Vũ chỉ cảm thấy xương cụt như sắp nứt ra, thấy ba mẹ vẫn muốn dìu cô ta đứng dậy, cô ta vội vàng nói: “Ba mẹ, con tự làm được!”
Bối Thần Vũ vịn bàn ghế đi vào phòng tắm, càng nghĩ càng tủi thân, vừa phải chịu ấm ức ở nhà họ Tô xong thì về đến nhà mất luôn tiền cho khoản thuê phòng, bây giờ còn xui xẻo như vậy.
Bối Thần Vũ vừa mở vòi sen vừa suy nghĩ, nhưng vòi hoa sen bỗng như gầm lên, đuổi theo cô ta một cách quái dị!
Cô ta sợ hãi hét lên và trượt chân, lần này cô ta rơi vào nhà vệ sinh.
Chân Bối Thần Vũ giẫm vào hố của bồn ngồi xổm, rắc một tiếng, chân gãy xương luôn.
Nghe thấy tiếng hét của Bối Thần Vũ, mẹ cô ta nhanh chóng mở cửa bước vào.
Nhà tắm bừa bộn khủng khiếp, vòi hoa sen nhảy múa như một con rắn Ai Cập, Bối Thần Vũ thì nằm cạnh bồn cầu ngồi xổm.
“Cái này, cái này, cái này, chuyện gì đã xảy ra thế!”
Mẹ của Bối Thần Vũ vội đỡ cô ta dậy.
Ba của Bối Thần Vũ lơ mơ: “Không phải con luôn nói áp lực nước trong vòi sen quá nhỏ sao? Sáng nay ba… đã đổi sang vòi sen tăng áp lực nước…”
Mẹ của Bối Thần Vũ: “…”
Bối Thần Vũ: “…”
Cuối cùng, Bối Thần Vũ không nhớ cô ta đã về phòng như thế nào. Lúc gội đầu ban nãy, cô ta bị nước tràn vào mũi, bọt dầu gội cũng bắn vào mắt, bây giờ vừa nằm xuống giường đã bị cụng đầu.
Bối Thần Vũ thực sự hoài nghi cuộc đời!!
Cô ta nằm trên giường, xương cụt đau, chân bị trật khớp đau, vừa sờ tay lên trán thì phát hiện ra mình đang bị sốt.
Bối Thần Vũ không khỏi rơi lệ, chỉ cảm thấy mình quá thảm hại. Sao Tô Cẩm Ngọc có thể sinh ra trong gia đình giàu có như thế, đã chết rồi còn bá chiếm vị trí tốt dường ấy, còn nhà cô ta thì nghèo khổ quá đỗi, cô ta cố gắng vượt qua bệnh tật để sống sót nhưng chẳng hề thấy cầu vồng sau giông tố!!
Tại sao thế giới này lại bất công như vậy, tại sao khoảng cách giữa con người lại lớn dường ấy, tại sao ông trời lại đối xử với cô ta như này….