Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Một ông chú tiến tới tát cô ta một cái thật mạnh, hai mắt đỏ hoe: “Năm đó bọn ác ôn kia đã giết mẹ, bà nội và em trai hai tuổi của tôi!”

“Tôi tận mắt nhìn thấy em trai tôi bị bọn chúng xâm hại, mẹ tôi bị bọn chúng làm nhục, bà nội tôi xông tới thì bị bọn chúng giết chết!”

“Cô biết bọn chúng hung ác cỡ nào không? Cô biết chúng đã làm những gì không? Sao cô dám thờ cúng bọn chúng hả??”

Mặt Bối Thần Vũ bị đánh sưng vù, miệng liên tục khóc xin tha thứ.

Bây giờ nếu còn giả vờ không biết chuyện gì thì chẳng ai tin cô ta cả. Chi bằng vờ đáng thương để xin tha thứ.

“Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi!”

“Tôi xin lỗi tất cả mọi người và cầu xin sự tha thứ của mọi người…”

Nhìn thấy Bối Thần Vũ thừa nhận, ba mẹ cô ta như bị vắt kiệt hết sức lực, ngơ ngác nhìn cô ta.


Họ chỉ nghĩ rốt cuộc mình đã làm điều ác gì?

Sợi dây gai luôn bị chọn cắt ở chỗ mỏng nhất, vận rủi chỉ đến với những người khốn khổ. Họ sống khổ sở như vậy, dành cả cuộc đời để chữa trị cho cô con gái nhưng cuối cùng lại chẳng nhận được gì…

Bà cụ ban nãy nhìn ba mẹ Bối Thần Vũ rồi lại hỏi Bối Thần Vũ: “Sao cháu phải làm như vậy? Tại sao??”

Chẳng biết Bối Thần Vũ đang nghĩ gì, chỉ cúi đầu, tay nắm chặt góc áo, miệng khóc huhu.

Nhìn thấy mấy ông chú kia lại sắp xông tới đánh người, cô ta vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói…”

Cô ta nghẹn ngào nói: “Đó là một đêm cách đây bốn tháng, sau khi gia đình chúng tôi chuyển đến đây không lâu…”

“Tôi đi dạo trong chung cư và nhìn thấy khuôn mặt của những ác nhân kia trên bảng thông báo trong góc, bị gạch bỏ bằng một cây bút mực đỏ lớn…”

“Tôi hỏi thăm thì mới biết chuyện xảy ra năm ấy. Đêm đó tôi đã gặp ác mộng.”


“Tôi nằm mơ thấy bốn tên ác nhân kia dùng dao giết chết rất nhiều người già và trẻ em, đồng thời làm nhục và giết chết phụ nữ… Bọn chúng thật hung dữ, hu hu…”

“Tôi bị bóng đen tâm lý, đêm nào cũng gặp ác mộng….Thế nên….nên…tôi mới nghĩ ra cách thờ cúng họ để thoát khỏi bể khổ…”

Mọi người đều sững sờ.

Cái lý do vớ vẩn gì thế này?

Bọn ác nhân đã giết chết ba mươi người già, phụ nữ và trẻ em vô tội, biến những người dân vô tội thành oan hồn dưới lưỡi dao của chúng.

Bối Thần Vũ thấy bất an trong lòng, lẽ nào không nên đi thờ cúng người bị giết hại ư?? Ai lại đi thờ cúng bọn đao phủ giết người kia??

Người đứng gần Bối Thần Vũ nhất trực tiếp đá một cước vào người cô ta, lúc này lửa giận của mọi người đã vượt qua lý trí, bọn họ không thể kiềm chế được nữa.

Hai đầu chân mày của Túc Bảo nhíu chặt.

Tô Cẩm Ngọc lắc đầu nói: “Chắc chắn không phải vì lý do này, động cơ tiền bạc chỉ là một khía cạnh, còn động cơ khác thì….”

Cô nghĩ ngợi một lát nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận