Tiêu Tương Cô Tịch

- -----------------------

Đạm My bị buộc biến trở lại tiên thân, hoang mang nhìn bốn phía xung quanh. Tôi cũng đang thắc mắc, không biết là ai vừa ra tay thế vậy?

Tiên chướng nhốt Đạm My được kết từ những luồng sáng vàng rực rỡ, Đạm My cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi, bất lực ngồi sụp xuống. Trong thoáng chốc, một mùi hương thơm ngát theo gió len lỏi vào mũi tôi.

“Thân là tiên tử của Lân tộc, lại có thể nhắm mắt vi phạm thiên quy sao? Đạm My, muội để danh dự Lân tộc Cơ Sơn ở đâu rồi?”.

“Chủ nhân, người kia là…”.

Một tà váy thướt tha xuất hiện giữa những đám mây hồng nhạt, đôi hài đỏ rực như một đoá hồng liên thanh mỹ. Rõ ràng, mỹ nữ ấy chỉ cưỡi mây bình thường, nhưng lại có ma lực khiến người đối diện thầm ngưỡng mộ mà ngắm nhìn say mê, tưởng như nàng đang vay mượn gió xuân, lướt qua những cánh sen phớt hồng.

Ôi chao. Bây giờ tôi đã hiểu thế nào là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, lâu lâu trong đám thần tiên mới thấy một người đẹp lấn át hơn cả.

Một vẻ đẹp họa thủy khiến thành xiêu nước đổ. Tiên cô này không thẹn rất xứng tầm.

“Đạm My, nếu đã không còn gì để nói, mau theo ta quay về Cơ Sơn để chịu tội”.

Giọng nói mềm mại như nước ấy lại khiến Đạm My thoạt hoảng hốt, nàng ta lắc đầu gọi: “Tỷ tỷ”.

Tiên cô hơi nghiêm mặt, không chút do dự, đáp: “Cả gan gây ra tội trạng này, đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa”.

“Muội… tỷ tỷ giận muội đến thế sao? Muội biết tội mình không hề nhỏ”. Đạm My luống cuống van nài, cố dùng chút sức lực còn lại để phân bua: “Tỷ tỷ, đừng vô tình như vậy! Cầu xin tỷ, xin tỷ đừng phạt muội... muội chỉ... muội nhất thời hồ đồ! Sau này Đạm My không thế nữa! Đạm My sẽ không tái phạm nữa!”.

Tiên chướng càng lúc càng sáng rực, xoay tròn như quả cầu óng ánh, tôi biết vị tiên cô kia vừa tăng cường kết giới. Mặc cho Đạm My quỳ mọp xuống cầu xin, tiên cô xinh đẹp vẫn nhắm nghiền hai mắt, nén một hơi dài, nói: “Lân tộc chúng ta cũng có kiêu hãnh của riêng mình, nữ tử Lân tộc còn kiêu hãnh và tự tôn hơn nhiều. Yêu một phàm nhân ư? Muội ngây thơ nghĩ sẽ ở bên người đó trong vòng bao nhiêu năm? Vì tình yêu mù quáng hại người ta đau khổ? Trời có quy luật riêng, đất có quy luật riêng, nhân gian này cũng không nằm ngoại lệ. Tình duyên của phàm nhân là thứ thần tiên không được phép chen vào! Muội thật khiến ta, khiến Lân tộc thất vọng, lấy tư cách gì mở miệng cầu xin đây? Muội nghĩ những việc muội làm sẽ giấu mãi được ư? Vì một phàm nhân thiếu hiểu biết, tự biến mình thành kẻ thiếu hiểu biết không sai”.

Gương mặt của Đạm My trắng nhợt, trắng đến mức tái xanh. Đợi cho vị tiên cô kia nói xong những thứ cần phải nói, nàng ta nhếch khóe môi: “Thiếu hiểu biết? Ha ha, tỷ tỷ, không phải tỷ cũng giống muội muội vô dụng này hay sao? Tỷ không hiểu tình cảm của con người hay sao? Nãy giờ, tỷ luôn miệng trách phạt muội không ngừng, bản thân tỷ thì sao? Còn mối duyên tươi đẹp của tỷ với người con trai đó, tỷ tưởng rằng muội là kẻ không biết gì thật ư? Không biết rằng ai mới là kẻ sai? Tất cả là do tỷ! Thế nên duyên phận của hai người mới úa tàn vậy đấy! Tỷ tỷ, chúng ta đều như nhau cả thôi, tỷ làm tổn thương người mình yêu, còn ta phá hoại nhân duyên nam tử mà ta yêu, đều là những kẻ đi tổn thương người khác!”.

Tâm trạng tiên cô như chết lặng.

Đạm My cười khẩy, lời nói vẫn sắc lạnh như dao: “Tỷ lúc nào cũng tỏ ra mình đạo mạo, trong mắt các chúng tiên, tỷ là một tiên nữ xinh đẹp, dịu dàng, một tiên chủ hiền lương thục đức. Nhưng trong mắt của ta, tỷ đâu xứng đáng lấy nửa phần! Đạm My này chẳng qua chỉ phá hủy nhân duyên của Tư Đình, ta bồng bột phá hủy nhân duyên của Tư Đình, chứ vẫn yêu thương, chăm lo cho chàng ấy, tuyệt nhiên đâu có vứt bỏ nhân tình như tỷ đây. Tỷ vì cầu lấy cái danh lợi đời người, không ngần ngại phụ bạc tấm chân tình của mình, bằng không, tỷ có thể ngồi lên cái ghế tiên chủ Lân tộc như giờ không? Ha ha ha… tỷ tỷ à, muội muội bên ngoài còn thấy đau lòng cho tỷ phu tương lai, tâm can của tỷ tu luyện thành sắt đá rồi sao? Tỷ nghĩ nhân quả sẽ bỏ qua tỷ sao?”.

Tôi đờ ra như phỗng. Lần đầu tiên gặp mặt tiên cô xinh đẹp này, đã phải theo dõi màn kịch hai tỷ muội tương tàn với nhau.

Đạm My có thái độ hỗn hào như vậy quả thực hơi quá đáng, mà Thục Ly tiên tử kia cũng có cái uy của một vị tiên chủ cần có, chẳng cần đôi co nhiều, trực tiếp vung một luồng tiên khí rất mạnh đánh thẳng vào kết giới. Đạm My tái sắc, gương mặt còn nguyên vẻ bàng hoàng, không ngờ tỷ tỷ của mình lại tức giận như vậy.

Tôi thở dài thườn thượt, còn chưa nghe xem về sau chị em họ cãi nhau thế nào, đang đoạn hay cao trào, người chị này đã dẹp ngay lửa rồi.

“Ở đó mà suy nghĩ cho ta! Đạm My, ta không thể ngờ muội là niềm tự hào bấy lâu của Lân tộc, lại có ngày hồ đồ làm ra những việc đáng hổ thẹn”.

Đạm My im bặt.

Tôi nheo mắt, cố nhìn cho thật kĩ, thấy ngay giữa trán vị tiên cô ấy có ấn kí màu vàng trông rất đẹp, vậy ra, Thục Ly tiên tử - Cơ Sơn chủ lại tận tâm đến đây?

Chính là nàng ta, tiên tử Tiểu Chước thường hay nhắc đấy ư?

“Chủ nhân, nàng ta chính là Cơ Sơn chủ Thục Ly tiên tử, mỹ nhân nổi tiếng xinh đẹp nhất Thiên giới hiện nay đấy”.

Tôi hướng mắt về phía dáng người thướt tha, yểu điệu của Thục Ly, khen ngợi: “Công nhận. Đây là tiên tử đẹp nhất ta từng gặp”.

“Tiểu Chước cũng thấy Thục Ly tiên tử đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc, ai gặp qua đều tấm tắc khen ngợi cả, xứng danh là mỹ nữ xinh đẹp nhất Thiên giới. Tuy nhiên, điều ấy chỉ đúng với Cửu Trùng Thiên hiện tại mà thôi! Bất cứ ai đã từng có diễm phúc chiêm ngưỡng ba vị tam đại mỹ nhân trong thiên sử, sẽ phải công nhận rằng Thục Ly tiên tử vẫn chưa thể sánh bằng”.

Tôi thích thú trầm trồ, Thục Ly tiên tử đã xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn hiếm ai bằng, hoá ra, Thiên giới này vẫn còn ba vị mỹ nữ hơn hẳn nàng ta sao?

Đó là tam đại mỹ nhân nổi danh khắp Thiên giới cách đây hàng vạn năm.

Một người, là Dương Nga quận chúa của Thiên tộc - lệnh muội Thiên Đế, có giọng hát trong vắt như tiếng ngọc vỡ, lại bay bổng như tiếng hạc bay qua. Một người là Vân Du Tôn chủ tộc Khổng Tước, thân phận cao quý, sinh ra từ mái tóc của Khổng Tước Tiên Tổ, đi đến đâu hoa bay đến đấy, điệu múa của nàng đẹp đến mức kinh thiên động địa. Người còn lại là Thiên Hậu đương kim - lệnh muội của Đế Phi Thanh Khâu, hồ ly màu đen đầu tiên trong Hồ tộc.

Tuy nhiên, hồng nhan bạc mệnh, hai người đầu tiên đã hương tiêu ngọc vẫn, để lại sự tiếc nuối vô hạn trong lòng các chúng tiên. Người duy nhất còn sống đến giờ là Thiên Hậu nương nương, chắc tôi chẳng có cơ hội được diện kiến bao giờ.

“Nữ nhân đây là... tiên đồng phủ Nguyệt Lão đúng không?”.

Mải cãi cọ nãy giờ, còn tưởng Thục Ly tiên tử bỏ quên luôn sự hiện diện của tôi. “Không sai. Tiểu tiên bái kiến Cơ Sơn chủ Thục Ly tiên tử”. Tôi cười tươi như hoa, chủ động thi lễ chu toàn, không một chút sai sót.

Thục Ly tiên tử xem chừng rất có trách nhiệm với thành viên trong tộc, nàng ta một mực cúi đầu tạ lỗi với phủ Nguyệt Lão của tôi.

Khác với đám tiên tử luôn coi thường ra mặt, lần đầu tiên, có một tiên tử trịnh trọng làm thế với tôi khiến tôi muôn phần thích thú. Nắm tay đỡ Thục Ly, tôi nhỏ nhẹ tiếp lời: “Thứ lỗi, tiểu tiên không dám nhận. Thân phận tiên tử luôn cao quý, đứng đầu cả Lân tộc Cơ Sơn, sao có thể tạ lỗi trước tiểu tiên cho được?”.

Thục Ly khách sáo cười hiền dịu, loáng một cái, giữa lòng bàn tay hiện ra một đoá Tu Linh hoa tuyệt đẹp, lại dịu dàng nói, ngỏ ý muốn tặng tôi coi như để chuộc tội: “Tiên đồng vất vả rồi”.

Thật không uổng phí công sức chút nào! Để lỡ hai bông Tu Linh hoa của Đạm My như vậy, nay được nhận lại một bông làm an ủi, tôi cười hi hí đón đóa hoa từ tay của Thục Ly.

Dạo này thu về được không ít thành quả, vận khí của tôi xem ra vẫn còn khá may mắn. Sử dụng Tu Linh hoa, tôi sẽ tăng thêm cho mình hai trăm năm linh lực, hai trăm năm cơ đấy.

“Tiên đồng thử nói xem, Đạm My nên xử phạt sao cho thật công minh?”.

Tôi đảo mắt nhìn Đạm My bị nhốt trong tiên chướng, cúi đầu chăm chăm, nước mắt dàn dụa, tội nghiệp vô cùng. Phút chốc lại thấy lòng thương cảm, có lẽ Đạm My đã biết hối cải rồi.

Tiếc rằng Lục Tư Đình là một tên ba phải, cần thiết phải thông não, Đạm My lại vì y mà vi phạm thiên quy.

Tôi xoa cổ tay, nói: “Tiểu tiên nghĩ, Đạm My tiên tử mới vi phạm lần đầu, chuyện hôm nay cũng chỉ là bộc phát. Phủ Nguyệt Lão càng không muốn căng thẳng, Cơ Sơn chủ nên giơ cao đánh khẽ, chi bằng thử tha thứ cho nàng”.

“Bỏ qua?”.

“Đúng vậy”.

Thục Ly nhất quyết gạt phăng đi.

Ầy, tiên cô hỏi ý kiến tôi, tôi đưa ra xong rồi thì lại bảo không được?

“Chuyện xảy ra đâu ai muốn chút nào. Nhưng sáu mươi năm về trước, có Mộc Lan tiên tử vì giống Đạm My mà chịu phạt luân hồi, vĩnh viễn tước cơ hội thăng tiên, có thể nói tha là tha ngay được sao? Giả dụ như chẳng may lọt ra ngoài, Lân tộc Cơ Sơn chúng ta sẽ mất đi minh bạch. Minh bạch mất đi rồi, thử hỏi, mấy ai còn tin Lân tộc nữa? Phạt nặng có thể tha, nhưng phạt nhẹ khó thoát”.

Tôi nghe nàng ta nói đạo lý về minh bạch, bạch minh xuyên qua hai lỗ tai, cuối cùng chẳng đọng lại một chữ gì trong đầu. Thế cũng được: “Vậy, tiểu tiên xin thuận theo ý Cơ Sơn chủ an bài”.

Đúng là phận tiên đồng vẫn thấp cổ bé họng, chỉ hại tôi tốn nước bọt vô ích. Thục Ly gật đầu, đang định nói gì đó, ánh mắt chợt sững lại trên những đám mây trắng trôi bồng bềnh quanh tôi.

Tôi chỉ thấy rất lạ, bởi vì ngay sau khoảnh khắc định mệnh ấy, từ trong những tầng mây biến ảo mông lung, truyền ra một thanh âm nhẹ nhàng, thoang thoảng như gió xuân, lại trầm mặc như tiếng hoa đêm nở âm thầm: “Xin thứ lỗi. Vị tiên cô ở đây, nếu Tịnh Yên nhà ta cũng van xin thay Đạm My như thế, vậy sao tiên cô không thử giữ tấm lòng độ lượng, tha tội cho một lần?”.

Tôi biết chủ nhân giọng nói quen thuộc kia là ai, sâu thẳm trong tâm trí, đột nhiên rộ lên một cảm giác an lòng. Chẳng hiểu sao, mỗi lần thấy Cục Tuyết hiện diện, bản thân tôi lại vô cùng an tâm. Có thể vì hắn sống rất hòa thuận trong phủ Nguyệt Lão của chúng tôi, thời gian trôi qua quả thật rất vui vẻ.

Nhưng, chỉ là tâm tình của riêng tôi.

Cảnh tượng bên ngoài là mây trôi bạt ngàn, gió trời vi vu thổi, ba ánh mắt chạm nhau lại thành ra oan nghiệt.

Cục Tuyết đứng sững sờ: “Là cô?”.

Người kia sầu khổ nói, trăm mối tơ vò văng vẳng chín tầng mây: “Điện hạ, có phải chàng hay không?”.

Người ta bảo, trong cõi vô thường này, bi kịch nhất không phải trăng hoa hay đáy nước, càng không phải mơ uyên ương hồ điệp, bi kịch nhất chính là, sau khi tỉnh mộng mới biết mình làm khách.

Bằng cách này hay cách khác, không hiểu vô tình hay cố ý, vận mệnh lại luôn sắp đặt những tình huống khéo trêu người như vậy.

Tôi ưu tư nhìn Cục Tuyết, quay đầu chuyển hướng sang Thục Ly tiên tử. Nàng ta toan tiến lên, nhưng bàn chân nặng trịch như thể đang ngập ngừng. Còn ở ngay bên này, Cục Tuyết vẫn bất động, quay đầu sang một bên, không đáp.

Bọn họ quen nhau thật.

Xem ra không nhầm rồi.

Chưa từng thấy tiên tử nào trên Thiên giới xưng hô với hắn thân mật thế, cách xưng hô không khác Đạm My đối với Lục Tư Đình là bao. Tiếng gió ù ù bên tai tôi mỗi lúc một mạnh dần.

Ánh mắt trìu mến, xen lẫn nhớ nhung này. Cử chỉ quyến luyến không rời này, thái độ toàn tâm toàn ý này.

Chỉ còn thiếu một bước nữa, là sà vào lòng ôm hôn hắn mà thôi.

Nhìn qua cũng biết Thục Ly tiên tử có tình cảm sâu đậm với Cục Tuyết, hơn nữa, còn có phần nào hơi cuồng nhiệt.

Cổ họng tôi khô khan, nóng rực như một hoang mạc khô cằn lâu ngày không thấy nước. Phút chốc, có thứ gì đó nghẹn ứ ở thanh quản, mà tôi lại không thể đưa tay lên để làm xoa dịu nó. Tôi chỉ còn cách tự nuốt nước bọt mình, cảm giác khó chịu ấy càng lúc càng dâng lên, chèn ép tôi đến mức khổ sở.

Tôi không biết mình đang bị làm sao.

“Tiểu Chước, hình như ta bị chóng mặt rồi. Cổ họng ta rất khát, ngươi có thứ gì uống tạm không?”.

Tiểu Chước đậu lên vai tôi, quan sát Cục Tuyết và Thục Ly tiên tử, rồi lại nhìn tôi, lo ngại bảo: “Chủ nhân, là do người mệt mỏi quá thôi”.

Đôi môi đỏ mọng của Thục Ly tiên tử khẽ mở ra, gọi tên hắn lần nữa. Cục Tuyết ngỡ ngàng, khuôn mặt lạnh lẽo bàng bạc như ánh trăng, bước chân xoay người không nói.

Thế nhưng, Thục Ly tiên tử lại không chấp nhận được sự im lặng này. “Vân Phi, bây giờ ngay cả nhìn mặt thiếp, chàng cũng không thèm liếc lấy một lần? Chàng đã trốn tránh thiếp cả một kiếp người rồi! Đúng thế, sắp hết cả kiếp rồi…”.

Giọng nói của nàng ta thấm đượm nỗi ưu thương, tựa như đang trách móc.

Cục Tuyết vẫn lặng thinh, đôi mắt trầm tư như mặt nước hồ thu yên lặng. Trong khoảnh khắc ngắn lắm, Thục Ly tiên tử chạy đến ôm chặt tấm lưng hắn, như diễn kịch hai người, không mảy may quan tâm còn ai đứng ở bên: “Vân Phi, thiếp vẫn không thể tin rằng chàng xuất hiện ở đây! Có rất, rất nhiều chuyện thiếp muốn nói với chàng. Thiếp thật sự rất rất muốn gặp chàng”.

Mặt tôi nóng bừng lên.

“Thục Ly tiên tử”.

Cục Tuyết trầm giọng gọi, mười ngón tay cố gỡ Thục Ly ra, nàng ta lại càng siết chặt hơn, lắc đầu buồn bã, nói: “Đừng xưng hô với thiếp xa lạ thế! Chàng có thể gọi thiếp là Tiểu Ly như trước đây mà”.

Nghe Thục Ly đề nghị, Cục Tuyết hơi sửng sốt, gật đầu: “… Được”.

Thục Ly vui vẻ nép mình vào tấm lưng dài của chàng trai trước mặt, thầm thì to nhỏ, “Khoan hẵng về, nghe thiếp nói, được không?”.

Nàng ta ngẩng đầu lên, hai hốc mắt nhòe lệ: “Chúng ta… chúng ta, còn có thể như trước?”.

Cục Tuyết trầm mặc, có lẽ đến cuối cùng vẫn chẳng có nổi lấy một lời hồi âm.

Thông thường, tôi rất thích hóng kịch, nhưng hôm nay vở kịch này lại khiến tôi chói mắt. Cũng không hiểu tại sao đáy lòng tôi thường ngày đang yên ả, giờ như có một ngọn sóng lớn ào qua.

Tôi muôn phần khó chịu, gọi một đám mây lành về trước.

Bay được một đoạn đường, nhìn trời mây vắng lặng, tôi mới nhận ra bản thân mình từ xưa đến nay vẫn cô độc như vậy. Dưới ngàn mây là Ly Nhĩ quốc trù phú, tôi chỉ cảm thấy khá mệt mỏi, mong chóng quay về phủ nghỉ ngơi.

“Chủ nhân, người không vui thật sao?”.

Tôi cười cười thô bỉ: “Tự dưng được tặng một đoá Tu Linh hoa, không vui hơi lạ đấy”, sau đó nâng đoá hoa đỏ chói đang lơ lửng trên lòng bàn tay lên.

“Tiểu Chước, ngươi nghĩ xem nên làm món gì đây? Nấu canh Tu Linh hoa, hay xào lên dùng nhỉ?”.

“Nấu canh ngon hơn nhiều, người phải làm canh đấy”.

“Yên tâm, biết ngươi định xin xỏ gì rồi, ta tuyệt đối không keo kiệt thế đâu. Ta ăn hoa, ngươi thì uống nước canh, đôi bên đều vui vẻ”. Cất Tu Linh hoa nằm gọn sâu sau ba lớp túi, tôi xoa đầu Tiểu Chước dịu dàng.

Tiểu Chước xị mặt ra: “Không phải! Chủ nhân, tôi đang muốn nói với người chuyện kia cơ. Chủ nhân không quan tâm thật sao? Thì là… mấy nghìn năm về trước, Thục Ly tiên tử và thái tử Vân Phi là một đôi tình nhân”.

Tuy tôi chẳng quan tâm về mấy chuyện thần tiên quyến lữ lắm, nhưng nhất thời xác định được cụm từ ‘đôi tình nhân’ sau này sẽ được tôi liệt vào sách đen. À, tôi có một danh sách dài kha khá những cụm từ và câu nói khiến tôi nghe xong sẽ ức chế.

Mặc dù không hoàn toàn hứng thú, sự tò mò đã khiến tôi vô tình cuốn vào câu chuyện kia.

Tiểu Chước huy động cái mỏ hoạt động rất nhiệt tình, nào là nam thanh nữ tú xứng đôi vừa lứa, nào là Thục Ly tiên tử ngày ngày đến Thanh Khâu, vấn an phụ mẫu của Cục Tuyết suốt cả trăm năm trời. Nào là Đế Phi Thanh Khâu rất yêu mến nàng ta, một mực muốn Thục Ly tiên tử trở thành Tiên phi tương lai của Hồ tộc, sau này cùng nhau cai quản Thanh Khâu với Cục Tuyết.

Tình yêu của họ đã là giai thoại đẹp trên Thiên giới suốt một thời gian dài. Đám tiên nhân có câu ‘Chỉ cần thái tử Vân Phi ở đâu, sẽ nhìn thấy Thục Ly tiên tử ở đó’. Lại thêm một câu tôi cho vào danh sách đen nữa, hôm nay quả nhiên thu hoạch nhiều.

Chẳng ai nghĩ rằng mối thiên duyên ấy lại tình cờ chớm nở, mãi cho đến một ngày.

Dao Trì tiên hội mấy nghìn năm về trước, mai đào nở hoa thắm sắc, Thục Ly tiên tử biểu diễn ca múa bên hồ sen, thân khinh như yến. Còn Cục Tuyết thì múa kiếm phụ hoạ, dành tặng chúng tiên một khúc nhạc tuyệt hảo. Nhạc hay cảnh đẹp, bất cứ ai trong yến tiệc năm ấy đều ngây người thưởng thức.

Khi ấy, Thiên giới mới biết hai người chính là cặp trời sinh. Chúng tiên được thể tấm tắc khen ngợi, ủng hộ hết mình. Tuy nhiên, đã mấy nghìn năm nay, Cục Tuyết chỉ sống ẩn dật ở Thanh Khâu, chẳng mấy khi xuất hiện trên Thiên giới, cũng hiếm khi thấy hai người đi cùng nhau như trước. Bây giờ, Thục Ly tiên tử phải ngày ngày chăm lo cho Lân tộc Cơ Sơn, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi như đám thần tiên luôn tiêu dao tự tại, nhấm nháp rượu qua ngày.

Sau khi nghe chăm chú thiên niên tình sử này, tôi ngạc nhiên che miệng: “Ồ? Kỳ lân và hồ ly yêu nhau sao? Vậy chắc hậu duệ sau này sẽ là kỳ lân chín đuôi, hoặc cáo chín đuôi đầu kỳ lân”, tưởng tượng thôi đã đủ buồn cười rồi.

“Nhưng mà chủ nhân đừng lo, nghe đồn họ hình như đã trâm gãy bình tan rồi. Ha ha”.

Hắn cơ bản không chỉ đối xử tốt với riêng một mình tôi. Những điều dịu dàng vô hạn ấy, hắn đã từng dành riêng cho Thục Ly tiên tử, nữ nhân có vị trí duy nhất, chấp niệm trong lòng hắn.

Tôi ngẩng đầu, ngắm đàn hạc tiên bay dập dìu, thấp thoáng ẩn hiện sau những tầng mây trắng lung linh.

Một làn gió nhè nhẹ thoảng qua, gợi nhớ những lúc Cục Tuyết cùng tôi bay về phủ Nguyệt Lão. Muôn tầng ngũ sắc lấp lánh, mây trắng lững lờ tản ra dưới chân tôi.

Bây giờ tôi mới biết, cảnh ấy đẹp mức nào…

Quay đầu lại sau lưng, xa dần chỉ thấy một biển mây bồng bềnh.

- ----------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui