- -------------------
Tôi bất ngờ bị động, kinh ngạc nhìn lên thân ảnh bí hiểm ấy. Trong màn đêm đen đặc, thâm u của Âm giới, ‘sinh vật’ đó ôm tôi băng qua những mái nhà, bởi vì trên người tôi vẫn bị trói chặt bởi sợi tơ buộc hồn, cảm giác xóc bụng này sinh ra thật khó chịu.
Đây chắc chắn không phải một vong nhân dịu dàng. Kẻ cứu tôi cũng không phải là người, bởi vóc dáng của gã nhỏ bé hơn người thường. Và cũng bởi trong lúc cắp vai tôi chạy trốn, cơ thể bị chao qua chao lại khổ sở, tôi đã kịp trông thấy bàn chân đầy nanh quỷ của gã.
Thôi hỏng rồi, lỡ đâu vong quỷ này cũng chẳng lương thiện gì, lại đem tôi đi làm mồi cho một đám quỷ con lít nhít đang há miệng ở nhà thì sao.
Bị lĩnh trọn một cú đá của tôi, vong quỷ giật mình buông tay ra, chỉ là tôi chưa kịp tính đến tình cảnh xung quanh không hợp lý chút nào, đây là mái ngói của một căn tửu lâu cao ngất, cả cơ thể tôi rơi ra ngoài không trung.
Tôi đang hoảng hồn nghĩ, khi thân chạm mặt đất, không biết sợi tơ buộc hồn sẽ bị đứt ra trước, hay là thân thể của tôi sẽ thịt nát xương tan trước. Sức chịu đựng của yêu tinh dưới mọi lực tác động cũng vô cùng đáng nể, hôm qua tôi nhảy từ trên mây xuống với Ti Mệnh còn chẳng ăn nhằm gì, nhưng sợi tơ buộc hồn này đã khiến tôi suy yếu đi nhiều.
Ấy thế mà, vong quỷ đó có thể nhảy theo tôi.
Chợt nhớ ra còn bảo ngọc Viêm Hồn, có thể giúp tôi xoay chuyển đến mọi ngóc ngách trong Âm phủ. Tôi nhắm mắt, tưởng tượng đến khung cảnh chỗ quán trọ của mình, nhưng ngọc Viêm Hồn chỉ sáng rực lên trong túi vài nháy rồi tắt ngấm, không thấy có phản hồi. Ngọc Viêm Hồn bảo vật trong truyền thuyết gì chứ, còn không bằng nổi một sợi tơ buộc hồn, pháp thuật phổ biến trong Âm phủ, chính sợi tơ này đã khiến ngọc Viêm Hồn cũng phải chào thua thôi.
Tôi lại chưa từng biết, ngọc Viêm Hồn có pháp lực rất mạnh trong lãnh thổ Âm phủ, trong đó có tác dụng dùng để cầu bình an. Do vậy, dù thân thể đã bị tơ buộc hồn trói lại, khi chạm đất vẫn bình an vô sự. Vong quỷ kia lại không may như thế, cú chạm đất khá đau đã khiến nó phải xây xẩm mặt mày.
Tôi cảnh giác, tự lùi lại phía sau.
Con quỷ đứng dậy, từ từ bỏ khăn trùm đầu xuống. Con ngươi tôi giật giật, trong bóng tối của ngõ hẻm quanh co, giọng tôi hơi lớn tiếng: “Ngươi đừng hòng qua đây! Ngạ quỷ ngươi sao lại dai như loài đỉa thế, suốt từ lúc còn ở thành Phong Đô, ta thừa biết ngươi cố tình theo ta!”.
Con quỷ vẫn lặng im tiến đến, còn tôi giẫy giụa như con cá mắc câu, muốn thoát khỏi đống tơ buộc hồn quái gở này. Một khi sợi tơ đứt, tôi có thể vận linh lực trong tay, một chưởng đem ngạ quỷ văng đi, đánh cho nó không nhận ra hình hài. Từ thuở xưa đến nay, Tịnh Yên tôi đâu dễ dàng bị bắt nạt như thế!
Quả nhiên là hết cách hoá giải, tôi ngồi thừ mặt ra, mặc cho khoảng cách giữa tôi và ngạ quỷ giờ đây chỉ còn hơn vài bước. Để xem nào, đám ngạ quỷ này nghe đồn cả năm luôn đói khát khổ sở, vì vậy món khoái khẩu mà chúng thích nhất là lúa gạo và thịt. Một khi đã bắt được tôi rồi, chúng sẽ xem xét nơi nào trên người tôi mập nhất, chỗ nhiều thịt nhất ấy sẽ được xẻ đầu tiên.
Chưa đến tháng cô hồn mà đã được ăn no, ắt hẳn con quỷ giờ đang rất háo hức. Không ngờ, một yêu hoa từng gan dạ đối đầu với tiên thú Băng Đãi như tôi lại sắp sửa chết dưới móng tay của một con ngạ quỷ - giống quỷ hạ đẳng, thấp kém nhất tam giới ngũ hành. Biết vậy, hồi ấy thà chết dưới chiếc sừng của Băng Đãi còn oanh liệt hơn nhiều.
Ông trời ơi ông trời, có phải ông không phục khi ta có thể vượt qua được thiên kiếp, nên ông quyết phải cho ta một phen tận mạng sao? Khi ta đương là một cây hoa xù xì, ông làm ta suýt nữa phải chết héo, còn bây giờ thì sao.
Khoảng cách chỉ còn ba bước nữa...
“Ân nhân”.
Con ngạ quỷ tới gần tôi tự dưng quỳ mọp xuống, một tay chạm xuống đất, tay kia khoanh trước ngực, cúi đầu thưa một câu như vậy.
Không gian đêm hôm tĩnh lặng đến không ngờ.
Giống như một cây đồng hồ cát vừa được ai lật xuống, tất cả dòng chảy thời gian lại vô tình đảo lộn, quay về trước thời điểm khởi nguyên của mọi chuyện. Tôi nhìn ngạ quỷ không chớp mắt, vô thức hỏi: “Gì cơ?”.
“Ân nhân”. Con ngạ quỷ lặp lại, vẫn cúi đầu như cũ, không dám ngẩng mặt lên một lần.
Tôi trầm mặc trong lòng. Nếu ở trong tình cảnh như lúc này, tay có thể cử động, tôi sẽ đưa móng tay lên miệng để cắn.
Xem kìa, hết đám người lưỡi dài Hắc Bạch Vô Thường, rồi đến cả một con ngạ quỷ cũng nhận lầm tôi với nàng Lưu Tinh đó. Ngạ quỷ gọi Lưu Tinh bằng hai tiếng ‘ân nhân’ đầy trang trọng, chứng tỏ cô ta thực sự có ân huệ với nó. Phải là ân huệ trời biển lớn đến mức nào nhỉ, mới có thể khiến cho bọn quỷ đói không thèm ăn Lưu Tinh?
Tôi lại đau đầu nghĩ, nữ tử tên Lưu Tinh này lá gan cũng không nhỏ, mới được áp giải xuống Âm phủ chưa tròn một ngày đã náo loạn cả lên. Nếu đúng như lời Hắc Bạch Vô Thường bảo, cô ta dám nông nổi bỏ trốn, vậy thì người giống người như tôi sắp sửa liên luỵ không ít rồi.
Rõ ràng cô ta sinh sau đẻ muộn hơn tôi mà, sao các người đều không có mắt nhìn như thế?
Bình sinh tôi rất thích hóng chuyện, nhất là những chuyện hay ho tôi chưa từng nghe tới, nhưng Lưu Tinh gây ra cho tôi bao phiền nhiễu, tôi thật sự không muốn dây dưa cùng cô ta. Ai thèm quan tâm quan hệ ân nhân của bọn họ, tôi chỉ cần thoát thân khỏi đống tơ hồn là được.
Ngạ quỷ len lén ngẩng mặt lên, thấy tôi vẫn loay hoay vô lực với sợi tơ lì lợm đó, nó lại mím môi, gọi: “Ân nhân?”.
Dáng điệu mím môi cũng dọa người làm sao.
Tôi oán giận phát khóc: “Ân ân ân cái gì! Nếu ngươi gọi ta là ân nhân, có ơn tự biết trả, còn không mau tìm cách giúp ta tháo đống của nợ này đi”.
“Dạ? Ân nhân chờ một chút”.
Con ngạ quỷ đáng sợ tôi vừa thấy ở trong thành Phong Đô bây giờ lại ngoan ngoãn, khép nép y như một đứa trẻ. Nó rụt rè chạm tay vào người tôi, nhìn tôi vẻ vui sướng, rồi chẳng nói chẳng rằng, đùng đùng lè cái lưỡi chứa đầy gân máu của mình ra, để mặc cho nước dãi nhớp nhúa đổ xuống người tôi như đang tẩm gia vị.
Tôi nhắm tịt hai mắt, đây là cách giải gì ghê quá.
Ngạ quỷ lại đưa bàn tay chỉ còn da bọc xương lau khô nước miếng trên mặt tôi, nín thở được một lúc, cảm giác dưới thân tự nhiên được giải phóng, thoải mái như bỏ đi gánh nặng. Đúng là... tơ buộc hồn hoá giải thành công rồi.
Đợi khi tôi mở mắt, ngạ quỷ nói: “Trước kia, tiểu nhân từng vô tình biết được bí mật này. Tơ buộc hồn tuy rằng rất bền chắc, nhưng lại đặc biệt kị nhất những thứ nhơ bẩn dưới Âm phủ. Ân nhân nhảy xuống sông Vong Xuyên, thì tơ buộc hồn cũng sẽ bị biến mất”.
Tôi lặc lè, nhảy xuống sông Vong Xuyên có khác nào lao vào con đường chết, đành rằng tơ buộc hồn sẽ mất, nhưng là chiến thần bất bại cũng chưa hẳn địch nổi hàng trăm vạn quỷ hồn dưới sông. Huống hồ, một thân quèn như tôi...
Sau khi được tự do, tôi không có ý định tâm sự với ngạ quỷ, bởi dù sao tôi cũng không phải ân nhân thật của nó. Ngạ quỷ cũng không có ý định hỏi thêm tôi điều gì, không tò mò rằng tôi sắp sửa đi đâu, làm những gì ngoài kia,... Trái lại, nó quyết định đi theo tôi về luôn.
Đi bộ được vài quãng, tôi dừng lại. Ngạ quỷ cũng dừng chân, nhưng nó chỉ dám đứng cách tôi xa thật xa.
Tôi thở dài, thôi thì để nó theo sau tạo cảm giác an toàn cho tôi vậy. Căn bản, tôi có biết đường về đâu.
Xuyên qua được vài con ngõ hẻm, bắt gặp một ngã tư đường treo đầy đèn lồng đỏ, tôi bí đường thật sự. Cứ đứng như trời trồng ở đấy, ngạ quỷ lại nghĩ tôi đã mỏi chân rồi, nó giương đôi mắt rỉ nhoèn chờ đợi tôi. Ngạ quỷ bảo: “Dạ thưa, ân nhân mỏi chân rồi thì dùng ngọc Viêm Hồn, hôm khác chúng ta đi vãn cảnh cũng được”.
Tôi lắc đầu một cái, đúng là dạo này mắc bệnh đãng trí của tuổi già thật chăng? Có lẽ, Hắc Bạch Vô Thường cũng đang truy lùng tung tích nữ tử Lưu Tinh kia, tôi nên nhanh chóng dùng ngọc Viêm Hồn chui về quán trọ nghỉ mới phải.
Vừa xuất hiện ở trước cửa quán trọ, đập vào mắt tôi là hình ảnh Ti Mệnh đang sốt sắng, cầm trên tay một tập giấy Trắc Lý. Tôi đổ mồ hôi hột, vội vàng chạy về phía bà ta, nghe được tin Ti Mệnh vì muốn tìm được tôi, đã thuê người dán chân dung của tôi lên khắp các nẻo đường ngóc ngách ở chốn Âm phủ này.
Dưới những bức tranh đó, còn trang trọng đề địa chỉ liên lạc, chính là quán trọ chúng tôi vừa thuê đây.
Tôi đập tay lên trán, như này có khác gì lạy ông tôi ở bụi này không. Rồi ban đêm, khi tôi đang nằm ngủ, bất thình lình ở đâu xuất hiện hai tên quỷ lưỡi dài, như vậy là cố tình hại tôi mất ngủ cả đêm đó! Ti Mệnh nghe tôi cằn nhằn xong, thì trấn an thật lòng: “Không có gì cả đâu, là hai tên Hắc Bạch Vô Thường ấy làm ăn hơi tắc trách. Mỗi ngày, phải áp giải bao nhiêu vong người chết, thi thoảng cũng có lúc đầu óc lẩm cẩm chứ. Huống hồ, ngươi còn giống Lưu Tinh như vậy, à không, là cô ta giống ngươi”.
Bà ta lại hạ giọng: “Với cả, ta mới chỉ giao chục tờ cho tên người làm ấy. Đêm khuya như thế này, ngươi nghĩ rằng ngoài đường có tên dửng mỡ nào sẽ thèm để tâm không? Hay bọn chúng đi qua, lại xé giấy trên tường xuống để đốt lửa sưởi ấm?”. Ti Mệnh nói tiếp: “Không chừng, xé giấy để chùi mông”.
Tâm tình tôi buồn bực.
Ngạ quỷ vẫn đứng nép ở sau bờ tường, chỉ dám thò mặt ra một nửa. Ti Mệnh suýt hồn bay phách lạc: “Gì thế? Tiểu cô nương, ngươi đem ngạ quỷ ấy về quán trọ này sao?”.
Chắc chắn là không rồi. Tôi đã trở về quán trọ bình an vô sự, cũng nên chia tay ngạ quỷ để nó quay về nhà. Hơn nữa, bây giờ tôi lại thấy ngạ quỷ này có phần nhút nhát, khá đáng thương, khi biết được sự thật tôi không phải ân nhân, nó sẽ tổn thương lắm.
Tôi khuyên ngạ quỷ đi về nhà, bảo rằng sáng sớm ngày mai tôi sẽ rời Âm phủ.
Ngạ quỷ liếc đôi mắt buồn bã nhìn trộm tôi, nó vẫn chỉ đứng im, sống lưng hơi còng xuống, như thể trưng bày ra bộ dạng đáng thương để cho tôi mềm lòng. Tôi đành phải nói thật về chuyện ân nhân này, nghĩ một hồi, lại nói: “Cô gái có ơn với ngươi tên gọi là Lưu Tinh, cô ấy cũng đang ở trong Âm phủ này, ngươi có thể đi tìm cô gái ấy”.
Ngạ quỷ vẫn không hé răng một lời nào. Tôi nhẫn nại, quan sát thái độ của ngạ quỷ, cuối cùng vẫn đành phải nhún vai, cùng Ti Mệnh lặng lẽ đi vào trong quán trọ.
“Tiểu nhân không quen ai tên là Lưu Tinh cả. Ân nhân của ngạ quỷ, trước giờ chỉ có mình người thôi. Tiểu nhân không thể nhận lầm được”.
Tôi ngạc nhiên quay đầu. Ngạ quỷ quỳ sụp xuống, vái tôi ba cái như thể đang lễ Phật, làm hai tròng mắt của tôi nhất thời bị hoa lên. Ti Mệnh cũng bị ba cái dập đầu ấy gây chấn động trong lòng: “Tiểu cô nương, ngạ quỷ này rất am hiểu lễ giáo. Chắc chắn, nó không phải một con quỷ đói thông thường đâu, có thể trước kia đã từng là người phàm, sau đấy mới bị biếm vào hàng ngũ ngạ quỷ”.
Nghe mà khó xử thật, nhưng từ khi tu luyện được thành người, tôi chưa hề quen biết một con ngạ quỷ nào, huống chi trở thành ân nhân của quỷ chứ. Bình sinh, Tịnh Yên tôi cũng rất muốn được cứu người làm phúc, nhưng mà ngoại trừ trường hợp cá biệt Tiểu Chước ra, tôi chưa từng làm phúc thành công. Mà con chim Tiểu Chước còn coi ơn cứu mạng của tôi như cục nợ, đúng là làm ơn mắc oán.
Chưa kể, tình cảnh tôi bây giờ chính là dạng lông bông, thất nghiệp, nuôi bản thân mình và một con chim nhỏ còn khốn khó nữa là. Giả dụ, ai cũng nhận vơ bừa phứa như con ngạ quỷ này, thì tôi phải cưu mang cả thiên hạ này chắc?
Làm người, phải quyết đoán thì mới thành công.
Thế là tôi đi vào trong nhà trọ, xin một ít chân nhang cỡ lớn, coi như trả ơn ngạ quỷ ban nãy đã giúp tôi thoát thân. Bữa ăn này có thể khiến nó no bụng đến mấy ngày, thậm chí là nửa tháng. Xong xuôi, tôi lên phòng nằm ngủ.
Sớm tinh mơ, Ti Mệnh bảo với tôi, ngạ quỷ cứng đầu ấy đã cuốn gói đi rồi. Bà ta cười khẩy, ân nhân nỗi gì chứ, đám ngạ quỷ chẳng qua đều bụng dạ đói ăn, nên mới bày kế giả bộ để xin ăn mà thôi. Giả vờ nhận một đối tượng là ân nhân, rồi bám víu để xin ăn người đấy.
Ti Mệnh hỏi: “Sao ngạ quỷ ấy lại chọn ngươi vậy nhỉ? Tiểu cô nương xinh đẹp, ngươi thấy giữa hai người bản tiên cô và ngươi, trông bên ngoài có vẻ ai là nhiều tiền hơn?”.
Tôi ngáp ngủ nhìn bà ta: “Cái gì cũng nhường tiên cô hết”.
Sau khi bỏ được một ít ngô vào bụng, hai chúng tôi trả phòng để ra về. Hiếm khi lắm mới có dịp ở lại Âm phủ lâu như này, tôi chỉ tiếc mình chưa có cơ hội thăm Hoả Thần Bích Hoạ. Những ngày tháng sau này, mong rằng nàng ấy sẽ sống tốt.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, giọng tên chủ nhà trọ khiến tôi tỉnh cả người: “Tiền phí của hai vị, tổng cộng hai trăm tờ vàng mã”.
Vàng mã ở đây nghĩa là bao gồm cả tiền xanh, tiền đỏ đều có thể dùng được. Nhưng tôi và Ti Mệnh đâu ai có trong tay thứ tiền Âm phủ này: “Ông chủ, chúng tôi dùng ngân lượng được không? Quy đổi ra là bao nhiêu tiền thế?”.
Tên chủ nhà trọ lôi chiếc bàn tính ra, hồi lâu mới lên tiếng: “Khách quan, quy đổi ra là hơn mười lạng bạc”.
Đầu tôi nổ một tiếng, tên chủ nhà trọ này giết người ra tiền à! Hai người chúng tôi mới chỉ nán lại qua đêm thôi, là hơn mười lạng bạc, hơn mười lạng bạc đó! Ti Mệnh đã muốn sùi bọt mép, ngã dựa vào người tôi, tôi đành lựa lời ngon ngọt bảo: “Ông chủ xem lại đi, hay là ông nhầm phòng?”.
“Không nhầm đâu. Đêm qua cô nương xin của ta ba chân nhang cỡ lớn, tiền phí đã tính cả vào rồi. Ở trong Âm phủ này, chân nhang cỡ lớn là hảo hạng trong hảo hạng, đắt ngang một viên ngọc tầm trung rồi đấy”.
Lần này đến lượt tôi ngã sùi bọt mép, Ti Mệnh đành cuống quít trả tiền, bao gồm ngân lượng gom lại của tôi và bà ta, khoác tay tôi rời đi.
Thương thay, lần đi Âm phủ này Tịnh Yên tôi chính thức rỗng túi rồi...
Trên đường ngang qua đài U Minh, chúng tôi bắt gặp Âm phủ đang tổ chức hội thi, không rõ bọn họ thi thố tài năng gì, chỉ thấy người âm tập trung đông như mở chợ. Tôi muốn lách người qua cũng không thể làm được, đám dân hiếu kì còn tụ tập xung quanh cả bờ sông Vong Xuyên, hỏi ra thì mới biết, hôm nay là chung kết hội thi tuyển chọn mỹ nam trong Âm phủ, một trong những cuộc thi được lòng người nhiều nhất.
Những người thắng cuộc sẽ may mắn trở thành phái đoàn sứ giả liên lạc giữa Âm phủ và Thiên giới, hoặc giữ vai trò Minh sứ, đón tiếp khi có thần tiên trên trời dừng bước dưới Âm phủ. Ôi dào.
Thật ra, ở Thiên giới toàn những tiên giả cao cao tại thượng kia, sứ giả là chức vụ bèo bọt không thể bèo bọt hơn, có ban thưởng cho cũng chẳng ai hoan hỉ. Nhưng người Âm phủ rất ít khi được ra khỏi nơi u uẩn này, mà sứ giả đương nhiên phải đi lại rất nhiều, vậy nên đối với sứ giả làm việc trong Âm phủ, tất thảy người âm đều mang ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ vô cùng. Một âm hồn đứng bảo với chúng tôi: “Phải cho người Thiên giới mở mắt, ai bảo Âm phủ chúng ta toàn kẻ xấu xí chứ!”.
Tôi và Ti Mệnh chậc lưỡi, ôi giời, đám người Thiên giới ấy chẳng ai thèm để mắt đến sứ giả nào đâu. Lại nói, trăm năm nay vị thế Âm phủ bị giảm sút, càng lúc càng thấp kém trong mắt của người trời, vì vậy, cần phải chọn ra những vị sứ giả xuất chúng về dung mạo, nếu có cơ hội cùng thần tiên nên duyên thì thật là vinh dự, lấy đó làm vị thế để nâng Âm phủ lên.
Tôi hết hồn: “Là ai nghĩ ra cái kế sách này vậy?”.
Âm hồn vừa xong bèn trả lời: “Thì là Thập Điện Diêm Vương cùng nhau họp chẩn, phê duyệt ra kế sách giỏi này đấy”.
Đồng ý rằng, hóng chuyện là thú vui tao nhã nhất của tôi, nhưng ở trong tình cảnh sốt ruột như bây giờ, tôi chỉ muốn mau chóng về Thanh Khâu mà thôi. Ban ngày Âm phủ đông người quá, tôi không tiện đem ngọc Viêm Hồn ra sử dụng, tránh gây sự chú ý, cũng là một cách bảo toàn sự an nguy của mình, nên chỉ còn nước chờ hội thi bế mạc.
Từng người đoạt giải lần lượt được tung hô, tôi đếm nhẩm, tổng cộng đã là ba người rồi. Cảm giác sốt ruột dâng lên, khiến thần trí của tôi không còn lưu lại quanh đây nữa, mà đã bay thẳng về Thanh Khâu cách xa hơn nghìn dặm.
“Ra rồi kìa! Ra rồi! Cậu trai này đoạt danh hiệu đệ nhất mỹ nam đấy! Đã là ba kì rồi”.
“Cậu ta đẹp ghê nhỉ! Nghe đồn được hơn hai nghìn bảy trăm phiếu bầu luôn cơ mà”.
“Xem kìa, trông thần thái của cậu ta không thua gì thần tiên”.
“Công tử ơi! Tất cả nữ quỷ chúng em nguyện trao thân cho chàng...”.
Chậc, thật không có tiền đồ, y hệt như tôi vậy. Tôi nhìn theo hướng tay chỉ của họ, rồi “À” lên một tiếng, là gã trai trao ngọc cho đám quỷ canh bên ngoài Quỷ Môn Quan, tướng mạo cũng được đấy. Nhưng hình như gã là một tên đàn ông hay trêu hoa ghẹo nguyệt, tầm cỡ dân thường như tôi mà gã còn trêu được nữa là.
“Đệ nhất mỹ nam kì này tiếp tục là Vọng Hương công tử, chủ nhân Vọng Hương đài”.
Khi danh hiệu đệ nhất mỹ nam Âm phủ được trao đi, khán giả vô cùng hân hoan, trút lên đài cao cho gã bao nhiêu là mưa hoa. Bốn nữ quỷ trên đài cũng nhiệt tình vây quanh kẻ thắng cuộc, tay vung những nắm hoa bỉ ngạn xinh đẹp lên không trung. Tôi nhìn bỉ ngạn rơi xuống đất, lại có một màn hoa khác vung lên... cứ thế che khuất bóng hình nam tử đó, tựa hồ ôn lại những tháng ngày vui vẻ trên chín tầng mây kia, Nguyệt Lão và Thái Thu tung hoa ngợp cả sân, vương đầy trên tóc tôi, chỉ để chúc mừng hôm ấy tôi dở chứng dệt năm trăm sợi tơ hồng...
Ti Mệnh lạnh tanh nói: “Đệ nhất mỹ nam Âm phủ à? Đã biết, người ta cần ghét nhất cõi âm này là ai”.
Gay thật, để bà ta ghét là không hay tẹo nào!
Hội thi tản ra, hai người chúng tôi men theo những con đường trải dài tám trăm dặm bỉ ngạn, hoa ở đây ngút ngàn che kín cả tầm mắt, dường như bỉ ngạn đã bao phủ đến tận nơi cuối chân trời rồi. Thật may, giống hoa này không lớn, cây cao nhất chỉ ngang tầm ngực tôi, nếu chúng cao qua đầu người như hoa hướng dương, e rằng chốn Âm phủ sẽ không nhìn thấy đường đâu mất.
Chợt Ti Mệnh đập vai tôi một cái. Cả hai dừng chân lại, thấy trên tầng không xuất hiện vài vệt mây màu vàng, trải dài tới chân trời, giống như là đuôi của phượng hoàng. Bà ta nói: “Vân mây cát tường của phượng hoàng, nguy rồi! Chúng ta phải về thôi!”.
Xui xẻo, sao Lăng Bình công chúa lại đến Âm phủ ngay lúc này cơ chứ? Sáng nay tôi còn chưa no bụng, không biết sẽ phải tiếp đón nàng ta như nào đây.
Thấy ven đường có một quầy tạp hóa vừa mở, người chủ hàng đang bày biện hàng ra, tôi bèn vơ đại một chiếc quạt lông ngỗng, phi cước như bay, quay thẳng về Hoàng Tuyền. Tên chủ hàng hô hoán: “Bớ người ta, cướp của! Ở đây có ăn cướp!”.
Gió lướt qua tà váy nghe vù vù, sau lưng vang vọng tiếng của tôi: “Cho tôi mượn chơi nhé! Lát nữa choảng nhau xong, liền quay về trả ngài”.
- -------------------