Tiêu Tương Cô Tịch

————————

Ven hồ Động Đình lại xuất hiện một chiếc hố tạm bợ chôn xương quỷ, quả nhiên là chuyện không ai ngờ.

Nhận thấy có dấu hiệu bất thường, tôi và Di Phong cùng vung tay một lúc, mấy gốc hoa cải xung quanh liền đổ rạp ra ngoài. Sau khi đào đống đất đó lên, trước mắt chúng tôi là một chiếc hố to khoảng năm gang tay, không sâu lắm, bên dưới chất chồng những mảnh xương ngạ quỷ, có đoạn xương còn bổ ngang hộp sọ.

Thiết nghĩ, nếu là những cô nương bình thường ắt hẳn đã nôn thốc nôn tháo, thậm chí, đám nữ tiên còn sợ, tôi lại nhìn mọi thứ vẫn thản nhiên như không. Rõ ràng, yêu nữ bọn tôi có quá nhiều ưu điểm như thế, đã sớm bỏ xa người phàm trần, lại không bao giờ ẽo ợt như đám tiên nữ cả, tam giới ngũ hành lại không ai nhìn nhận.

Tôi ngồi xuống, tỉ mẩn quan sát chiếc hố xương: “Tên đó kiếm đâu ra nhiều ngạ quỷ như vậy? Hơn nữa, sau khi vừa giết chúng, sao gã không tiêu huỷ luôn đi? Rất đơn giản, chỉ cần một mồi lửa”.

Di Phong phủi đất trên tay, nói: “Vừa hay, chúng ta có thể thử bây giờ”.

Chàng ta lôi một thanh dao găm của gã Vũ Nghệ ra, mũi dao sáng loáng cứa qua khúc xương trên mặt đất. Một ngọn lửa hồng bùng lên giữa vết cứa, cứ thế lặng lẽ liếm qua bề mặt xương, nuốt trọn từng đoạn xương ngay trước mắt chúng tôi. Lúc sau, khúc xương sờ sờ đó chỉ còn là nắm tro và những đống tàn dư bé tí, trông tựa như một nắm rác thông thường.

“Đúng là có thể đốt thật này. Ngạ quỷ là giống quỷ thấp kém nhất tam giới ngũ hành, một ngọn lửa bình thường cũng đủ sức thiêu chúng thành tro bụi, không cần đến nghiệp hoả(*)”.

(*) Nghiệp hoả: Một loại lửa xuất phát từ cõi âm, chuyên dùng để thiêu đốt các linh hồn dưới Âm phủ, có sức mạnh vô cùng khủng khiếp

Tôi đăm chiêu suy nghĩ: “Nói như vậy, nghĩa là Vũ Nghệ cố tình để lại xương ngạ quỷ, tất để phòng ngừa việc gì đó. Gã vẫn còn cần đến, nên mới tạm thời chôn lấp dưới những gốc hoa cải?”.

“Ừ. Không loại trừ khả năng cô nương đoán”. Di Phong ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn ẩn sâu sự bình tĩnh vốn có: “Về đám ngạ quỷ kia, một mình hắn e rằng không có đủ bản lĩnh hành sự thế này đâu”.

“Ý của công tử là gã được người khác tiếp tay sao?”. Tôi nghe xong ý này thì cả kinh: “Nhưng kẻ tiếp tay cho gã, tên đó ở đâu ra, hắn kiếm đâu ra nhiều ngạ quỷ như vậy?”. Đi khắp bốn bể tám cõi này, e rằng có tìm đỏ mắt cũng không thấy bóng dáng một con quỷ đói nào, ngoại trừ dưới Âm phủ mà thôi, một nơi dân số quỷ còn đông hơn người trần.

Trước mắt bỗng hiện ra một mảng tăm tối.

Tôi lặng thinh hồi lâu, mãi một lúc sau mới có thể lên tiếng, tôi nghe giọng chính mình trầm mặc: “... Công tử muốn nói rằng, dưới Âm phủ có kẻ gian nào đó chìa tay cho Vũ Nghệ?”.

Di Phong gật đầu. Ôi, tôi nghĩ chuyện thế này đúng là không tin được.

“Chưa hết đâu. Không những thế, hắn còn lợi dụng sơ hở dưới Âm phủ rất khéo, biết được cơ chế quản lý ngạ quỷ của người âm lỏng lẻo”. Di Phong thở dài, đưa tay bóp bóp trán: “Tuy nhiên, để đưa được ngạ quỷ lên trần gian, ta vẫn chưa nghĩ ra nổi hắn đã dùng cách nào. Cô nương biết rõ đấy, người âm quản lý cửa ra vào rất chặt, cửa Tử và Quỷ Môn Quan đều có quỷ canh gác, một con ruồi cũng khó lòng lọt qua. Ngày hôm ấy, ba người chúng ta đã đi qua cửa Tử...”.

Thật vậy, người âm quản lý cửa ra vào rất chặt, không dễ gì đưa được nhiều sinh mạng ra ngoài như đám ngạ quỷ kia. Liệu Âm phủ còn lối đi bí mật nào không đây? Quan trọng, chúng tôi còn chưa biết kẻ đứng trong bóng tối tiếp tay cho Vũ Nghệ là ai, quyền hạn của hắn vô lượng đến mức nào.

Giống như những chiếc dao lạ kia, cũng chỉ là những chuỗi manh mối không đầu không cuối...

Cặp mắt rất đẹp của Di Phong nheo lại, khẽ chớp: “Nghĩ ra rồi”.

Tôi không thể chờ đợi lâu thêm nữa, nhìn Di Phong phủi tay, giục giã hỏi: “Sao? Sao, sao? Cách của hắn thế nào?”.

Theo lời của chàng ta, chỉ có một giả thiết phù hợp nhất, mỗi năm vào tháng Tết cô hồn, Âm phủ sẽ mở đại lễ xá tội vong linh một lần, tất cả tù nhân trong ngục cũng như người âm đều được phóng thích lên trần gian, cả ngạ quỷ cũng vậy. Kẻ giấu mặt kia chắc chắn đã chọn cơ hội hiếm có này, tranh thủ thời gian lễ xá tội vong hồn, qua mắt người Âm phủ.

Mọi chuyện về sau chính là như đã biết.

Tôi day day thái dương, nghĩ thôi mà phức tạp: “Thế thì càng khó cho chúng ta, thuận theo giả thiết ấy, cũng có thể hắn không nhất thiết phải là một người âm? Tôi biết ở dưới nhân gian, người ta thường làm lễ cúng cô hồn vào tháng bảy, có khi nào mấu chốt là chỗ ấy?”.

Kẻ gian chìa tay cho Vũ Nghệ rất có khả năng là đạo sĩ, hắn đã làm lễ dẫn dụ đám ngạ quỷ ở các ngã tư đường, chỉ cần vài bát cơm quả trứng, ngạ quỷ vùng xung quanh sẽ lũ lượt bâu đến, sau đó thi triển âm thuật đưa chúng về.

Di Phong khoanh tay, cười: “Chuyện như vậy không thiếu, Yên cô nương đã thông minh lên nhiều”.

Nhưng cái quan trọng nhất mà tôi lại quên đi, chính là cách biệt thời gian tiên phàm là quá lớn. Một ngày trên trời bằng một năm ở trần, chẳng có gã đạo sĩ nào thọ dai như vậy cả, cũng chẳng có gã đạo sĩ nào rảnh rỗi chấp nhận mối làm ăn qua lại mà vài năm mòn mỏi mới tương ngộ kẻ kia. Cuối cùng, theo như lập luận phân tích của Di Phong, khả năng đạo sĩ trần gian là chuyện khó mà tin cho nổi.

Tôi cũng rất đồng tình.

“Thật ra, trên đời còn tồn tại một nơi như vậy đấy”. Chàng ta lấp lại chiếc hố xương, trầm mặc nói: “Nhưng bây giờ chưa phải lúc suy tính, chúng ta cần áng binh bất động, đánh rắn phải đập đầu thì hơn”.

Giữa hồ Động Đình rộng lớn có một chiếc miếu cổ, không biết xây cất từ khi nào, nằm trên một gò đất lặng yên giữa muôn trùng mây nước. Vị trí quan sát khá đắc địa, hai người bọn tôi liền lên đó.

Thiết nghĩ, sau khi Vũ Nghệ bị Thanh Khâu giam giữ, chắc chắn đồng phạm của gã sẽ đến lấy những bộ xương được chôn giấu mang đi. Việc mà chúng tôi cần làm là theo dõi chờ đợi, chiếc hố xương sẽ đóng vai trò mồi nhử.


Trước khi đặt chân lên ngôi miếu, tôi vốn không hề biết, giữa nơi hoang vu, hẻo lánh này lại cất miếu thờ tự, còn là nơi thờ tự Nguyệt Lão. Đến khi nhìn những dòng chữ đỏ rực sừng sững đề trên bảng, câu đối đỏ hai bên, hai mắt tôi rưng rưng, cảm giác xúc động khiến tôi chỉ muốn mọc cánh sà nhanh vào trong miếu. Gốc cây cầu duyên treo lụa đỏ cũng là hình ảnh mà tôi lu�n hoài niệm, tôi lặng lẽ chạm vào thân cây, ngắm nhìn những mảnh lụa bay la đà trong gió, soi bóng dưới mặt hồ.

Nguyệt Lão mà hữu duyên biết đến nơi này, tôi nghĩ, lão và tất cả gia nhân có thể yên lòng nhắm mắt yên nghỉ rồi.

Bên trong miếu thờ chia làm hai gian khá đơn giản, gian chính dành riêng để thờ phụng Nguyệt Lão, gian nhỏ thờ Nguyệt Bà. Đã lâu không ai đặt chân đến, không gian trong miếu có phần hoang lạnh, đâm ra vắng hơi người, nhưng vẫn ngăn nắp và trang nghiêm như bao miếu thờ khác. Người phàm còn trang trí những sợi tơ hồng xinh đẹp rủ trên nóc điện thờ, khiến nó trông duyên dáng giống như điện Tơ Hồng thực sự.

Một chiếc bàn gỗ xoan được kê ra giữa miếu, trên bàn đặt cuốn kinh cầu duyên và một chiếc bình sứ đựng quẻ thẻ, một cuốn sổ ghi chép những đôi nam nữ từng dâng lộc cầu duyên, một chiếc đài âm dương. Lật giở cuốn sổ đó, bên trong có khá nhiều đôi uyên ương đã nên duyên vợ chồng, hoan hỉ về miếu để lễ tạ.

Tôi nhẹ nhàng sờ lên mặt đá của chiếc bình khảm hoa, cảm nhận từng cánh hoa mềm mại, duyên dáng như vừa mới rơi ra khỏi cành, nói khẽ: “Công tử xem này. Có muốn gieo thử một quẻ nhân duyên không?”.

Di Phong trầm ngâm nhìn chiếc bình khảm hoa, nói: “Quẻ này vô hiệu với thần tiên”.

“Vô hiệu thì mặc vô hiệu chứ, chỉ là vui thôi mà!”. Tôi lắc lắc đống thẻ, môi tự nhiên mỉm cười: “Cuộc sống có quá nhiều mệt mỏi, nên con người phải tự kiếm niềm vui. Tôi chỉ muốn thử cảm giác của những cô nương trần gian thôi, xem họ vui thế nào, chính là ngày xuân vào miếu xin quẻ thẻ, mơ mộng đấng lang quân như ý”.

Một chiếc quẻ trong chiếc bình rơi ra, Di Phong bắt đầu cảm thấy thú vị, nói: “Cô đừng vội lật thẻ. Đợi tại hạ gieo thử, xong rồi hai chúng ta cùng lật, được không?”.

Những ngón tay dài mảnh của chàng ta đón lấy chiếc bình sứ từ trên bàn tay tôi, khoé môi lại cười như mê hoặc, khoe ra chiếc má lúm đồng tiền: “Sao ngẩn người ra thế? Cô nói đúng, hồng trần sao phù phiếm, chỉ là vui thôi mà”.

Tôi cười trừ, chỉ là thấy chàng ta cười lên nhìn rất đẹp, tựa như ánh nắng mùa xuân vừa dạo qua đây vậy.

Khoảnh khắc cả hai cùng lật quẻ, tôi cuối cùng cũng biết tâm trạng vui mừng xen lẫn sự hồi hộp của những cô nương trẻ trần gian như nào. Cảm giác này rất tuyệt, đến khi tôi đọc từng dòng chữ nho nhỏ trên chiếc thẻ tre đó.

Quẻ số hai bảy, “Nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong”.

(Giờ đây người ở nơi nào, hoa đào như cũ cười chào gió đông(*)

(*) Đề đô thành Nam Trang – Thôi Hiệu. Bản dịch thơ của Nguyễn Thị Bích Hải

Dịch quẻ: Chủ về đường tình duyên không thuận, cầu mà không sao được, người hao mòn vương vấn.

Quẻ không đẹp chút nào!

Tôi vô cùng mất hứng, tại sao bốc quẻ chơi mà còn đen như vậy? Nếu bốc lại còn gì là quẻ linh cơ chứ! Lại còn cái gì mà “Người hao mòn vương vấn”! Làm như tôi là một kẻ bi lụy vì tình ngu ngốc vậy!

Thế là tôi đem tâm trạng không tốt lắm đi hỏi Di Phong: “Quẻ công tử thế nào?”.

Di Phong lắc đầu, chỉ cười khẽ: “Không đẹp, quẻ vui nên ta cũng không để tâm lắm”.

Chàng ta giơ quẻ cho tôi xem, hàng chữ đỏ tươi trên đó đi bằng bút lông sói, nét chữ phóng đạt dứt khoát rất rõ ràng. Quẻ mười ba, “Lai như xuân mộng kỷ đa thời, khứ tự triêu vân vô mịch xứ”.

(Đến như bao mộng xuân nồng, đi như mây sớm phiêu bồng phương nao?(**)

(**) Hoa phi hoa – Bạch Cư Dị. Bản dịch thơ của Phụng Hà

Dịch quẻ: Chủ về nhân duyên vô vọng. Người xưa, mộng cũ không quay đầu.

Cũng chẳng hơn tôi được là bao...

Sáng ngày hôm nay vui vẻ đến đây là đủ rồi, tôi phẩy tay, vứt cả hai chiếc quẻ vào trong bình hoa sứ trước ánh mắt quái lạ của Di Phong: “Ừ, may là vô tác dụng. Tôi nghĩ, chúng ta đều không nên để tâm làm gì”.

“...”.

Nói về công chuyện chính, tôi và Di Phong vào miếu để vạch trần chân tướng, thế nhưng trong miếu lại không có chỗ nào tiện trú ẩn an toàn. Diện tích miếu quá nhỏ, đi vài bước chân đã hết toàn bộ rồi. Bên ngoài bậc thềm miếu cũng chỉ có một gốc cây cầu duyên nằm nghiêng sát mép hồ, địa thế quá trơ trọi, đừng nói là nơi thích hợp ẩn thân, đến một con gà còn chẳng có nổi nơi trốn.

Đi quanh co một vòng, giải pháp cũng tìm đến chúng tôi. Chỉ là... giải pháp này có vẻ hơi dị thường thật sự, giống như cái cách mà Di Phong im lặng, nhìn tôi, trỏ đến hai bức tượng đặt im lìm trong miếu.

Tôi ngửa lên bầu trời mà than: “Ôi trời! Tôi ghét nhất là chiêu nhập hồn đấy!”.

Bên hồ Động Đình sương khói lững lờ, non xanh nước biếc, gió thổi đìu hiu. Không gian tựa như một bức tranh sơn thuỷ khoác lên mình màn hơi sương bàng bạc, phong cảnh thơ mộng khó tìm giữa nhân gian, nhưng không sao tránh khỏi cơn buồn tẻ.


Cả ngày dài chờ đợi, tôi còn nghĩ ra khá nhiều trò tiêu khiển. Ban đầu, tôi đếm số lượng những gốc liễu ven hồ, ngắm nhìn hướng góc đổ của chúng khi có gió thổi qua. Nhưng rồi ngắm hoài nghĩ cũng chán, vì vẫn là gió đấy, liễu đấy, chung quy lại chẳng có gì mới mẻ. Đến khi hướng gió thay đổi đi một chút, táp vào ngôi miếu mang theo cả hơi nước, bầu trời trên cao như nặng hơn, tựa hồ đổ sụp xuống, tôi mới biết trời đã chuyển dông rồi.

Trời mưa, không khí nơi này tẻ nhạt hơn gấp bội.

Một khi thi triển phép nhập hồn, cho dù là vật thể vô tri vô giác hay vật sống, thần tiên và yêu ma đều phải tuân thủ một quy tắc: tuyệt đối không bao giờ được ngủ! Quy tắc nằm lòng ấy để tránh việc linh hồn chìm sâu vào hỗn độn, mắc kẹt trong vật chủ. Mà tôi thì càng không bao giờ muốn mắc lại trong bức tượng Nguyệt Bà cứng ngắc này, nên đành kìm cơn buồn ngủ xuống.

Mắt mở thao láo một hồi lâu, không thể kìm lại nữa, tôi nghiến răng nghiến lợi, cáu kỉnh nghĩ, bây giờ mà có một phàm nhân nào đó vào cúng bái, thắp hương nồng nặc khắp ngôi miếu, để cho tôi tỉnh ngủ thì phúc tổ làm sao!

Không ngờ, suy nghĩ của tôi nhanh như vậy sớm biến thành hiện thực. Khi nửa canh giờ sau, một tiếng chèo khua nước vọng đến từ đằng xa, văng vẳng đập vào những phiến đá bên thềm, miếu thờ Nguyệt Lão đón một vị khách mới.

Chắc là vị khách hiếm hoi giữa chốn vắng vẻ cô liêu này.

Một cô gái tuổi tác còn khá trẻ, trên người mặc trang phục thôn nữ giản đơn màu lá mạ, tay xách theo chiếc làn đựng lễ cúng. Cô gái đó nhanh nhẹn cởi chiếc áo trùm rơm đã ướt nhẹp nước mưa, bỏ bên ngoài cửa miếu. Chân trần bước vào điện, cô gái thắp hương gian thờ Nguyệt Lão và Nguệt Bà, xếp hoa quả dâng lễ, sau đó quỳ rạp xuống, kính cẩn lạy ba vái.

Tôi nhìn nắm hương xèo xèo do ẩm ướt, lại liếc nhìn Di Phong, nhìn cả cô gái kia.

Khi cô ta ngẩng lên, gương mặt trong sáng đã dàn dụa nước mắt khiến tôi cũng thấy thương cảm lây, suýt nữa thì quên mất mình không phải người cô ta khấn vái, chỉ là đang trú ngụ trong tượng. Nghẹn ngào một hồi lâu, cô gái bắt đầu khấn, đương nhiên là khấn cầu tình duyên. Có điều, mối duyên phận kia lại là nhân duyên chết.

Mà thủ phạm làm cho mối duyên bị chết yểu, không ai khác ngoài cô nương trẻ này. Cô đã trót phụ lòng chàng trai kia, đem lòng thương nhớ một cô nương làng khác. Kết quả, dẫn đến bi kịch trai đơn gái chiếc phải huỷ hôn. Đại loại, cô gái tin Nguyệt Lão là người nối duyên tơ hồng trong thiên hạ, thì ắt hẳn ông ta cũng có khả năng đoạn trừ duyên, cô xin Nguyệt Lão thức tỉnh tâm hồn cho chàng trai, để người ta không tối ngày mải mê theo cô nữa. Cô cũng xin Nguyệt Lão mai mối cho cô và tình nhân đồng giới, đừng để người cô thương theo chồng.

Khi những lời khấn này đọc lên, tôi thấy trán Di Phong rõ ràng nổi gân xanh, còn tôi thì ngạt mũi bởi mùi hương nồng quá.

Khấn xong xuôi, cô gái cúi lạy thêm ba vái, khi nhổm lên còn nói: “Đây đúng là ý trời. Con lạy ngài thương con, cho con cơ hội cắt bỏ tơ duyên này. Nếu con và huynh ấy đã biến thành nghiệt duyên, xin ngài thức tỉnh cho huynh ấy, giúp chúng con dứt bỏ trong yên bình. Nghiệt duyên chỉ làm con người ta đau khổ, trong tim con thực sự không hề yêu huynh ấy. Nếu như có kiếp sau, con nguyện trả người ta duyên tình, nhưng kiếp này, con không thể từ bỏ người con yêu thương được! Con và vị cô nương kia có thể không nên phận, nhưng nàng ấy là lẽ sống quý giá nhất trên đời của con”.

Tôi nào đâu biết rõ ý trời, ý đất của cô ta là gì, mũi còn đang đặc sịt, đã thấy cô gái nhoài người vào gầm bệ, lôi ra một con dao bé tí. Thì ra, trong lúc cô ta vái, tôi đã trót hắt hơi hơi mạnh, khiến con dao treo dưới gian bệ thờ rơi xuống... cô gái lại tin rằng vợ chồng Nguyệt Lão chỉ đường cho cô ta. Một tiếng cắt lạnh lùng trong ngôi miếu, thế là cô ta mang con dao về nhà.

Chắc để cắt tơ duyên thật rồi.

Sau khi vị khách trẻ rời đi, để lại lọn tóc dài thượt còn vương trên bệ quỳ, tôi nhảy ra khỏi tượng. Cũng bởi mùi hương ẩm mốc làm tôi không ngủ được đã tốt, còn không sao thở được.

Tôi và Di Phong đều không biết bàn luận trường hợp trên thế nào, ngoại trừ cảm thán mệnh cách đặc sắc này của Ti Mệnh Tinh Quân. Ti Mệnh tuy là thân đàn bà, nhưng lòng dạ đàn ông, lòng dạ đàn ông đúng là thâm hiểm quá.

“Hy vọng Yên cô nương không thương thầm phụ nữ, mà sẽ thích đàn ông”.

Di Phong vừa nói, vừa ngắm nhìn lọn tóc dài thượt của cô gái để lại, bình phẩm: “Cắt tóc quyết liệt lắm, chứng tỏ thiếu nữ này đã dứt tình với chàng trai thật rồi. Nguy hiểm nhất không phải chuyện nam nam nữ nữ, mà là nữ tử trót bén tình yêu nhau”.

Tôi vươn vai, khẽ ngáp một cái dài uể oải: “Không phải đâu, tôi cũng giống vị khách vừa xong đấy. Tôi cũng thích một nữ tử lâu rồi”.

Di Phong gượng gạo, cười: “... Từ khi nào như vậy?”.

Tôi chỉnh trang lại mái tóc của mình, tạm thời cũng khá ổn, đoạn lôi gương từ tay áo ra soi: “Từ khi sinh ra rồi. Tôi yêu nhất là bản thân mình mà”.

“...”.

Đang mải mê soi dáng, tôi thấy Di Phong liếc nhìn ra cửa sổ, đột nhiên mắt sáng lên. Tôi ngoảnh lại, hốt hoảng nhét gương vào tay áo, cả hai người chúng tôi nép mình bên khe tường. Xem chừng, kẻ mà chúng tôi chờ đợi bao lâu vừa mới tới. Ở trong miếu có thể theo dõi vị trí chiếc hố xương khá thuận lợi, cho dù khoảng cách còn hơi xa, cách nhau nửa mặt hồ.

Ngón tay của Di Phong phát sáng, điểm một ấn chú vào bức tường trước mặt. Nơi ấy liền trở nên trong suốt, giúp chúng tôi bí mật quan sát từng khung cảnh bên ngoài.

Mưa đã phủ nhẹ hơn, không còn tuôn ào ạt, nhưng vẫn giăng một tấm màn hơi nước phủ kín khắp Động Đình. Cánh đồng cải mênh mông bên bờ im lìm trong cơn mưa, sắc vàng đặt trong không gian mơ hồ cũng nhạt đi không ít, chỉ có những bóng nước bị mưa phủ xuống như dát bạc, đẹp đến mức hư thực.

Xa xa, bên kia bờ sông, một bóng người khoác áo trùm đang đứng trước hố xương, có vẻ như hắn đã tìm ra chính xác vị trí mà Vũ Nghệ để lại. Tay kẻ lạ úp xuống, hất tung những lùm hoa ra ngoài, dưới luồng yêu lực màu xám đậm, tôi thấy vô số đoạn xương bị tên này hút lên, lũ lượt thu vào trong bao vải.

Kẻ đang tiếp tay cùng Vũ Nghệ... hoá ra lại là một yêu quái, là đồng loại của tôi!

Tôi nhìn Di Phong, khẽ gật đầu, cả hai dùng phép độn thổ biến hình ra khỏi miếu. Một đường quạt từ phương xa phi thẳng tới chỗ hắn, tựa như một con trăn lao khỏi hang đợp mồi, nồng đậm tiên khí sắc bén và hung hiểm. Kẻ lạ giật mình tránh, ngẩng lên, thấy tôi và Di Phong đột nhiên xuất hiện trên mặt hồ, lướt sóng đuổi theo hắn như chớp.


Yêu quái mặc áo trùm xoay người chạy, không ngờ bị một trận pháp từ dưới lòng đất buộc chặt hai chân hắn, là cái bẫy trước đó mà Di Phong để lại. Tôi ra hiệu tán thưởng với Di Phong, chàng ta liền phi vọt lên trước: “Không ăn thua gì đâu, thủy pháp của tên ấy rất khá”.

Chết tiệt! Chúng tôi phải bắt được tên yêu ma tòng phạm này, tra khảo cho rõ mọi ngọn ngành! Nghĩ thế, tôi vận công tăng tốc, đạp qua những luống hoa cải dầu, tay còn lại giương lên, linh lực từ trong huyệt Xích Trạch đang dồn nén mãnh liệt, hướng thẳng về phía trước. “Ầm!” một tiếng dữ dội, một đường hoa cải dài ngút mắt bị linh lực của tôi quật đổ, những lùm hoa đổ rạp không ngừng đuổi theo bóng lưng của yêu quái. Tên yêu ma này nom vậy cũng rất khá, thân thủ nhanh như gió, vừa chạy vừa tránh né được những đường hoa của tôi, trong khi bản thân còn đang vấp phải sự truy sát gắt gao từ Di Phong.

Một cột gió cao hơn đầu người xuất hiện trước mắt hắn, từ bên trong cột gió, chiếc quạt ngọc của Di Phong bất ngờ bay ra. Tôi nhìn sang bên phải, hoá ra chàng ta đang tích cực đuổi theo, thi pháp từ xa bắt sống tên yêu quái. Cây quạt cắt vài đường hiểm ác, hoa quạt bay loá mắt, tôi nhìn thấy rõ một mảnh áo trùm của yêu quái bị cây quạt chém đứt, mùi máu tanh theo gió bay về phía chúng tôi. Di Phong tăng tốc, nhanh như một con báo, cuối cùng cũng đã chạy ngang hàng với hắn, cả hai ngăn cách với nhau một đường cải. Tôi vẫn đuổi theo sau, gió cắt bên tai nghe vù vù, chẳng mấy chốc sắp bắt kịp bọn họ.

Đồ yêu ma ngoan cố!

Tô nhảy vọt lên cao, từng hạt mưa nhỏ xíu xiêu vẹo trên tay áo, tên yêu nọ chạy sang hướng đông bắc, một loạt phi tiêu độc theo gió chĩa mũi thẳng về tôi. Đang đà trên không trung, tương kế phải tựu kế, tôi cũng không ngần ngại đáp trả. Yêu khí và tiên khí tụ ở tay giương ra, tiếng va chạm giữa linh lực của tôi và loạt phi tiêu biến thành tiếng nổ lớn, hoa cải sau lưng bay lả tả.

Lúc này, tôi mới định thần kĩ, toàn thân yêu quái từ xa đã thương tích đầy mình, áo trùm của hắn rách quá nửa. Thì ra, nhờ am hiểu thuỷ pháp, mà Di Phong có thể thừa sức lợi dụng hạt mưa để đả thương địch thủ. Chỉ là thủy pháp của yêu quái cũng không tệ, hắn vừa chạy vừa bứt tốc phản công. Hai bên rượt đuổi nhau, Di Phong phi vọt lên phía trước, giữa lúc tôi tưởng sắp bắt được yêu quái, nên chuẩn bị lao đến, yêu quái chết tiệt vung ra một con rắn hổ mang. Di Phong vẫn luôn phản xạ nhanh như vậy, né tránh được con rắn, nhưng theo sau là áng khói dày đặc...

Bao trọn chàng ta ở trong đó!

Cảm giác thổn thức xuyên qua lồng ngực tôi, một vòng độc chết chóc. Tôi thấy tiên khí của Di Phong không ngừng bay ra ngoài, tiêu tán lên trời tựa như bong bóng nước.

Tôi cả kinh, định tới giúp chàng ta, Di Phong bèn lắc đầu, ra hiệu có thể lo liệu được. Ánh mắt chàng ta lại kiên định như vậy... hiểu ý thời khắc này quan trọng như nào, tôi liền tăng tốc đuổi theo yêu quái kia, mong rằng Di Phong sẽ thoát hiểm bình an.

Vượt qua cánh đồng hoa cải là một rừng thông xanh ngắt nằm bên hồ Động Đình. Yêu quái lao vào rừng, tôi nhún mình đuổi theo, không quên quan sát kĩ để tránh bị mắc bẫy.

Rừng thông khá cao và rậm rạp, cây nào cây nấy san sát nhau, nhưng tôi vẫn đang bắt kịp bóng lưng yêu quái đó. Tôi khẽ động chân mày, một luồng linh lực dài như con mãng xà từ huyệt Lao Cung trên bày tay phóng ra, có lẽ vì tôi là một yêu hoa, nên khi tác chiến ở nơi địa hình cây xanh um tùm sẽ trợ lực không ít. Linh lực trên tay linh hoạt biến ra như một cây roi sét, yêu quái bị trúng một đòn bất ngờ ở bả vai, hắn nghiêng ngả lộn nhào mấy vòng, bên ngoài áo trùm, yêu khí thoát ra như tơ liễu. Quả nhiên, tên này suy yếu đi phần nào!

Nhưng vẫn còn sức tháo chạy nhanh như vậy, thực lực yêu quái thật đáng gờm, chỉ e rằng nếu phải đấu tay đôi khi sinh lực tràn trề nhất, thì cả tôi và hắn khó tránh khỏi cảnh lưỡng bại câu thương. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một yêu ma cao cường đến vậy ở nhân gian, nên vô cùng kinh ngạc.

Tôi lập tức nhìn quanh, định bụng sẽ dùng khinh công nhảy lên cây đuổi theo. Đột nhiên, dưới mặt đất bốc lên từng đợt khói đen kịt, mùi khét khó chịu như da thịt bị nướng chín. Một đội quân hài cốt đội mồ chui từ mặt đất lên, trên tay cầm dao quắm, toàn thân cháy đen như bước ra từ đám lửa hừng hực.

Những chiếc dao quắm này rất ngọt, có thể nháy mắt cắt phăng đầu của một người trưởng thành.

Tuy rằng pháp lực hai nghìn năm trăm năm của tôi thừa sức thắng bọn chúng, bởi vì đánh hài cốt không khó, xương bọn chúng rất giòn, nhưng trên tay tôi lại không có nổi một tấc sắt, phải đấu với một rừng dao quắm xem chừng cũng khá hiểm. Nghĩ thế, tôi liền chọn kế sách tác chiến dựa ngay vào địa thế, vận khinh công đạp qua những cành cây, một đường linh lực bóp vỡ sọ cả năm tên xương xẩu.

Đám xương xẩu thấy tôi nhảy lên cây, một loạt lưỡi dao quắm vung lên, quăng mạnh về phía tôi. Cảnh tượng đao quang kiếm ảnh trông vô cùng hỗn loạn, người ngoài nhìn vào ắt cả kinh, còn tôi phải linh hoạt tránh né giữa biển đao kiếm hãi hùng ấy. Muôn vàn dao quắm bay lạc trong không gian, có vô số cành cây đứt lìa, lá thông cùng mưa rơi lả tả, có đoạn thân cây bị dao quắm lia qua hở toác miệng đau đớn, lại có cả những tên hài cốt bị chính dao quắm bay lạc của đồng đội xuyên qua, xương cốt vỡ vụn như tro bếp.

Dù tôi giỏi xoay sở đến mấy, kỹ năng tác chiến còn không tệ, cũng khó tránh khỏi bị một, hai lưỡi dao quắm đả thương. Khoan vội, chỉ là đả thương tới bộ y phục trên người thôi, tay nghề của đám xương xẩu này nên để bén duyên thành thợ may thì đẹp, không hợp làm tử sĩ chút nào.

Sau khi giết được một nửa trong số chúng, tôi bắt đầu thấm mệt. Nhìn xung quanh vẫn còn hai, ba chục bộ xương, lại thêm một bầy dao quắm như chim bay lạc đàn, tôi cắn môi, dùng chân đạp những lưỡi dao đang bay đến, lại nhào lộn mấy vòng, loại bỏ đám tay chân cản đường. Tiếng gió rít truyền tới bên tai, tôi nghiêng người, hai tay tóm lấy hai con dao vừa lăng qua cổ mình. Cảm giác bỏng rát trên chuôi dao khiến cho tôi giật mình, là lửa, nhưng chừng ấy vẫn không đủ để tôi buông tay hai lưỡi dao quắm đó.

Thì ra... đội quân hài cốt này được luyện trong hoả ngục, nếu đối phương sử dụng thuỷ pháp bình thường thì không có tác dụng.

Thật may, vì linh lực của tôi được tạo nên từ khói, nội công tính âm hàn, không phải là thuỷ pháp. Nhưng loại lửa đã luyện ra bọn chúng khá ghê gớm, trên đời chỉ thua ba loại lửa: lửa Niết Bàn của Phượng tộc, Tam Muội Chân Hoả và nghiệp hoả cõi âm, tôi đặc tính khắc lửa, cầm trên tay chẳng khác nào hai thỏi than hun nóng. Thành ra vừa khổ sở vận công lực chống lửa, vừa loay hoay chém chém giết giết cái lũ hài cốt man rợ này.

Đang tung người, hạ sát nốt mấy tên bám theo đuôi còn lại, đột nhiên từ sâu trong rừng thông, một cây lưỡi hái khổng lồ bất ngờ phi ngược ra, mang theo đầy tà khí, va chạm rất mạnh với linh lực của tôi. Kéo theo sau là một giọng nữ tử kêu lên đầy ngoan độc: “Dám giết hết Quỷ Cốt Tử của ta! Nhà ngươi đáng chết lắm!”.

Trong giọng nói ấy ẩn chứa một nội lực kinh người, nhưng tuyệt nhiên không phải yêu quái mặc áo trùm vừa xong, tôi dứt khoát bay thẳng về phía trước, đón đầu chiêu thức của yêu nữ. Tự nhiên không gian thoảng lên một mùi hương quen thuộc, rất giống mùi hương hoa mũ quỷ(*) vẫn thường xuất hiện quanh Yêu giới, tôi tiếp tục xông lên, đến khi thân ảnh yêu nữ đó lao ra từ rừng thông rậm rạp, linh lực cuồng bạo từ hai bên đã sắp sửa đối đầu.

(*) Hoa mũ quỷ: Hay còn gọi là cây phụ tử, một loại cây hoa dại có màu tím ma mị, cánh hoa giống mũ trùm đầu của thầy tu, mang kịch độc chết người

Dưới tán thông xù xì, yêu nữ khoác một bộ y phục màu đỏ tía, đuôi áo nhọn như dao, nom tựa như đạo bào, nhưng chất lụa mềm mại lả lơi hơn rất nhiều. Khoảnh khắc sắp đối đầu, tôi và yêu nữ đó đều kinh hoảng nhìn nhau, đại não ứng biến một cách nhanh thần tốc, tôi gượm đà ngưng lại, nhưng v� đang bay như chớp lại dừng chân đột ngột, một vòng lộn trên không trung là không thể tránh khỏi.

Loạng choạng lui về sau, yêu nữ đó cũng đang nhìn tôi không chớp mắt.

“Tử Nhan?!”. Tôi há miệng, ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây? Yêu giới của chúng ta sắp xưng bá rồi sao?”.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, ngày hôm ấy, khi Tử Nhan say giấc, tôi đã để lại một phong thư trên bàn, lặng lẽ rời Yêu giới trong đêm.

Bao chuyện xảy ra không báo trước, tôi đã từng bước vượt qua đau khổ của đời người, từ tin sét đánh phủ Nguyệt Lão vong mạng, chấp nhận cái chết của Vũ Vũ và những người tôi yêu. Sau đó, số phận đưa đẩy tôi lưu lạc đến Thanh Khâu xa lạ, lại phát hiện ra bản thân ôm mộng tưởng, năm tháng đã thương hải tang điền, mọi nhân tình thế thái đều sẽ thành gió tản mây tan.

Tử Nhan là tri kỷ tốt nhất của tôi ở Yêu giới, hai chúng tôi đều mong người kia cả đời luôn vui vẻ, vậy mà khi hội ngộ... Vừa nghĩ đến điều này, đứng trước mặt Tử Nhan, tôi có phần hổ thẹn với nàng ấy.

Sau một hồi kinh ngạc không tin vào mắt mình, Tử Nhan chạy đến ôm chặt tôi: “Tịnh Yên? Chính là cô thật sao?”. Nàng ta thở dài ai oán, ôm đầu nói: “Ôi trời! Sao tôi không nhận ra ngay nhỉ? Trông nhìn cô thanh nhã, mảnh mai như hoa cỏ, nhưng lúc ra đòn luôn luôn lạnh lùng đến chết người như vậy”.

Tôi cười trừ, chẳng qua tôi muốn xử đẹp lũ xương xẩu nhanh chóng để bắt kịp yêu quái, xem ra xử đẹp bọn chúng còn phải khá vất vả. Bây giờ thì thôi đi, dấu tích yêu quái đã mất dạng từ lâu, chuyện xem như đổ bể, chỉ còn trông chờ phía Tử Nhan mà thôi. Gặp lại nàng ta, trong lòng tôi cũng rất đỗi vui mừng, nhưng lại không khỏi lo lắng có thể Yêu giới đứng đằng sau vụ này, chỉ mong Tử Nhan xuất hiện ở đây vì động cơ gì khác.

“Tịnh Yên, hôm ấy cô rời khỏi Yêu giới, sao không từ biệt với tôi một tiếng chứ? Không phải chúng ta là bạn sao? Cô bảo quay trở lại Thiên giới, hỏi thăm tin tức của mọi người, kết quả ra sao rồi? Bây giờ lại có mặt ở trần gian, cô không ở chung cùng họ sao?”.

Tôi trầm ngâm, khẽ cười với Tử Nhan một cái. Tử Nhan mở to mắt, có lẽ nàng ta đoán được câu trả lời của tôi, biết rằng tôi không muốn nhắc lại câu chuyện bi ai này, lẩm bẩm: “Tịnh Yên đáng thương... ông trời đã cướp đi của cô quá nhiều rồi. Tịnh Yên, nghe tôi nói. Ở Thiên giới, có thể cô đơn độc một mình, nhưng ở Yêu giới này, sẽ không một ai để cô thấy mình lẻ loi đâu...”.

Tôi cảm thấy cái ôm của mình trên người Tử Nhan chặt hơn trước, trong lòng âm thầm cảm động muốn rơi lệ. Kiếp nạn năm xưa, có thể coi như trong họa còn có phúc, bởi nhờ đó mà tôi gặp Tử Nhan, dù cái mạng khi ấy đã mất đi một nửa, nhưng đổi lại tôi mới kết giao được với một người bạn tri kỉ lâu năm như thế này.


Cả hai buông nhau ra, Tử Nhan lo lắng nhìn đến bàn tay bị bỏng rát của tôi, lôi từ tay áo ra một bình thuốc nho nhỏ, bôi vào lòng bàn tay. Cảm giác mát lạnh lan toả theo huyết mạch, tôi nhìn nốt ruồi bên má trái Tử Nhan, than thở: “Sao cô lại xuất hiện ở đây? Còn không ra mặt sớm, hại tôi đánh nhau với lũ xương xẩu hao tổn bao công lực! Không phải đám thuộc hạ của cô đều là xương trắng sao? Đội quân này màu đen, tôi còn tưởng thuộc hạ trong tay của yêu nữ nào đó”.

Tử Nhan đưa tay che miệng, cười khanh khách: “Vốn không để bất kì ai biết, ai ngờ quân bài giấu kín của tôi lộ tẩy ra hết rồi. Cô nhìn bọn chúng có đẹp không? Có thấy tuyệt vời không? Tôi đã chọn cho bọn chúng một cái tên rùng rợn, tên là Quỷ Cốt Tử, như vậy mới xứng đáng với tiếng tăm của Tử Nhan này chứ”.

Quỷ Cốt Tử, có nghĩa là quỷ xương đã chết à? Tôi thản nhiên bình phẩm: “Quỷ Cốt Tử? Cái tên này kêu vậy? Sao chưa từng nghe thấy cô có chiêu thức này bao giờ?”.

Tử Nhan chột dạ, tự nhiên lại không muốn cười nữa, choàng tay vào cổ tôi, nhìn xung quanh rồi ra vẻ kín đáo: “Suỵt! Tiết lộ cho cô biết, đây là chiêu thức mới mà tôi vừa tu luyện, nó thuộc tầng cao của độc cốt. Quy trình tu luyện rất phức tạp, tôi phải luyện bảy bảy bốn chín ngày trong hỏa ngục, gian khổ kiên trì mới thành công tạo ra bọn chúng đấy”. Nàng ta đột nhiên nghiêm mặt lại, ngửa đầu ra sau, rũ tóc, ủ rũ nói: “Tốn bao nhiêu công sức lớn như vậy, thế mà cô lại giết chết đội quân của tôi rồi! Bọn chúng thật đáng thương làm sao, đến lúc chết vẫn chưa hiểu vì sao mình lại chết”.

Thì ra đúng là luyện quân từ hoả ngục, tôi còn nhớ cái hoả ngục khổng lồ vang danh Yêu giới của tên Diệm U Xà mà bao nhiêu kẻ nhòm ngó. Diệm U Xà là một tên hoả xà tinh quái, ngoại trừ Yêu vương ra, ở Yêu giới hiện nay, chẳng ai đủ sức vượt qua gã ta về khả năng dụng hoả. Sào huyệt của gã nằm ở hướng tây so với tẩm điện của Tử Nhan, lại chỉ cách chỗ tôi và nàng ta sinh sống khoảng hơn vài ba dặm, khí hoả trong đất đương nhiên vượng hơn nhiều nơi khác. Tuy nhiên, Diệm U Xà cũng là một tên tính keo kiệt, ngay cả hàng xóm láng giềng như Tử Nhan cũng chỉ được phép vào hoả ngục của gã một, hai lần luyện độc, mỗi lần phải đút lót cho gã ta bao nhiêu là trân châu của cải. Sở dĩ, Tử Nhan và gã ta xung đột nhau vô cùng, cả Yêu giới chứng kiến tình trạng gà bay chó sủa cũng đã hàng trăm năm. Thế mà không ai dọn hành lí chuyển đi, chính là khái niệm hàng xóm chết bầm trong truyền thuyết. Lần này, luyện tới bảy bảy bốn chín ngày, không biết Tử Nhan đã phải đánh đổi bằng gan trời trứng trâu gì đây nữa?

“Miễn phí!”. Tử Nhan cười hả hê: “Cô có tin nổi không, hai lần trước đi vào hoả ngục của tên đó, tôi đã tranh thủ sai thuộc hạ đào một đường hầm bí mật thông ra ngoài. Cũng đã kiểm tra rất kĩ rồi, đường hầm ấy được tôi dùng thuật ẩn thân để che mắt. Hoả ngục lại mênh mông như vậy, cộng thêm hoả khí từ núi lửa, tên Diệm U Xà kiêu ngạo đó có chết cũng không ngờ, ha ha”.

Thì ra hai kẻ oan gia này vẫn còn ghi thù nhau như vậy. Tôi an ủi nàng ta: “Kế sách này hay đấy, biết đâu gã đó cũng đang giấu một đường hầm bí mật trong hố xí nhà cô. Đang bảo những kiến thức mà cô vừa phổ cập cho tôi, tôi đều biết trước rồi. Lần đầu luyện đương nhiên còn thiếu sót, không phải chuyện ấy xét ở một góc độ nào đó có phần tích cực sao. Cô nghĩ thử mà xem, tôi là người trực tiếp giao thủ với bọn chúng, tôi đương nhiên hiểu rõ nhất ưu điểm, hạn chế của bọn chúng thế nào, biết đâu còn có thể làm quân sư được cho cô còn gì...”.

Chưa nói hết câu, Tử Nhan vội vã cắt ngang lời của t�i, như thể nếu không nói ngay sẽ chết ở đây vậy: “... Cô nhầm rồi, không phải đội quân của tôi chưa đủ tốt”. Mắt nàng ta sáng lên, có phần hơi quái dị, như vừa thả một ngọn đèn lưu ly xanh nhạt xuống biển đêm mù tối: “Tịnh Yên, cô còn nhớ cái pháp trường ghẻ trong Hạ Châu quốc không?”.

Là nơi đã chém đầu Cục Tuyết... cũng là Dương Vệ Hằng, một kiếp hạ phàm của chàng ta. Tôi chưa hiểu vì sao tự nhiên cả hai nhắc đến pháp trường này, Tử Nhan liền nói tiếp: “Cô đã bao giờ nghĩ đến, vì sao hôm ấy cô lại kích động đến thế chưa, thậm chí còn độc tôn đấu lại cả một môn phái nữa. Tôi biết pháp lực của cô không phải hạng tầm xoàng, nhưng tục ngữ có câu “Hai đánh một, không chột cũng què”, lẽ nào cô chỉ đơn giản vì quá đau lòng mà bộc phát thôi sao? Tôi còn đang bất ngờ, không biết là kẻ nào có bản lĩnh chém hết được sáu mươi tên Quỷ Cốt Tử của tôi, bây giờ tôi đã có câu trả lời rồi! Hôm nay, cô cũng đã bộc phát giống như ngày hôm ấy”.

Tuy tôi đã hiểu sơ qua ý tứ mà Tử Nhan truyền đạt, nhưng vẫn còn chưa rõ nguyên nhân gì dẫn đến cơ chế “bộc phát” với chẳng không bộc phát trong cơ thể này đây. Tử Nhan chống một tay vào hông, kiên định nói: “Pháp trường đó nằm ở phía bắc kinh thành Hạ Châu quốc. Rừng thông mà hai ta đang đứng, cũng là nhích về hướng bắc hồ Động Đình”.

Tôi kinh ngạc đối diện với Tử Nhan, thấy lọn tóc buộc cao của Tử Nhan đang múa lượn trong gió, giọng nàng ta hạ xuống, tựa hồ như không khí thâm u, trầm uất ở trong khu rừng này: “Tịnh Yên, khoảng thời gian cô ở lại Yêu giới, tôi đã để ý rồi, có thể điều này liên quan đến gốc tích của cô. Mỗi khi cô di chuyển về phương bắc, pháp lực của cô đều mạnh lên muôn phần”.

Điều ấy là thật sao? Tôi nhìn xuống lòng bàn tay của mình, đúng là hôm nay tôi có cảm thấy linh lực trong người hanh thông thật, cảm giác rất dễ chịu, như thể loài sâu được phá kén, nhưng lại nghĩ rằng đó là kết quả tất yếu của quá trình dưỡng thương, tu luyện sau khi tôi độ kiếp. Có điều, chừng ấy không quan trọng bằng đại sự trước mắt, tôi đã để mất dấu của tên yêu quái rồi! Đang định cất tiếng hỏi, Tử Nhan lại nắm bả vai tôi, nói: “Quên mất đấy, chưa nói đến lí do vì sao cô và đám Quỷ Cốt Tử giao chiến! Tịnh Yên, sao cô lại truy sát Thủy Sư Tĩnh vậy?”.

Thủy Sư Tĩnh? Tôi vô cùng ngạc nhiên: “Cô quen tên yêu quái đó sao? Không được rồi! Mặc cho cô và hắn là loại quan hệ gì, tôi phải đi bắt hắn!”. Nói rồi định lao đi, Tử Nhan vội vã kéo tôi lại, mạnh đến mức tơ váy của tôi suýt nữa bị kéo rách: “Tịnh Yên, dừng chân nghe tôi đã! Nếu hắn cả gan chọc giận cô, tôi sẽ thay mặt Thủy Sư Tĩnh xin lỗi, tôi chính là người giám hộ chính của hắn!”.

Thân hình lơ lửng của tôi trên không trung hạ xuống, có lẽ vì bất ngờ hơn thế, Tử Nhan liền buông ra. Mây đen sầm sập kéo đến ở trên đầu chúng tôi, biến mảnh rừng nơi đây thành một màu u ám, giống như những câu chuyện liêu trai mà người ta thường kể. Nàng ta cầm một chiếc đầu lâu phát ra ánh sáng màu xanh lục, tựa hồ như ma trơi, nghiêm túc nhìn tôi, hỏi: “Tịnh Yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Qua lời kể của tôi, Tử Nhan đã hiểu ra mọi chuyện, cũng biết đến sự tồn tại của âm độc Oán Linh, một loại độc âm hiểm, thần bí đến mức ngay cả người am hiểu về độc như nàng ta còn chưa sở hữu nhiều thông tin về nó. Có điều, bọn họ không hề hay gì cả, Tử Nhan nói gần đây kinh tế hơi khó khăn, nàng ta đã trót vung gần hết gia sản của người bà để lại, nên đây chỉ là một phi vụ béo bở hiếm có mà nàng ta nhận được: thu thập xương cốt của ngạ quỷ.

Cách đây gần hai tháng, khi Tử Nhan đang dạo chơi chợ Quỷ, một khu chợ giao thương giữa hai giới Yêu – Ma, nàng ta đã bắt gặp một tờ rơi thông cáo tìm người thu thập hài cốt của thân nhân, tiền thưởng rất hậu hĩnh. Tờ rơi đó không có gì đặc biệt, chỉ là vô tình đánh trúng tâm lý hết tiền của Tử Nhan mà thôi.

Bọn họ nhanh chóng hẹn nhau ở tửu lâu trần gian, đó là một vị khách có ngoại hình giống một gã thương buôn. Vị khách đó dường như đã tìm hiểu rất rõ thân phận của Tử Nhan, hắn bèn thương lượng về một phi vụ khác, đãi ngộ cao hơn hẳn, nàng ta đang túng thiếu nên thuận tâm gật đầu.

Thật không thể tin được khi Tử Nhan hết tiền lại dễ bị mua chuộc như vậy, tính khí này chẳng khác tôi là bao. Nàng ta nhếch khóe miệng, tay nắm chặt như muốn bóp chiếc đầu lâu vỡ tan thành nghìn mảnh: “Cứ hai tháng, hắn sẽ trả thù lao cho tôi một lần, tôi đang cầm trong túi nửa số tiền và tín vật để làm tin của hắn. Với điều kiện, mỗi tháng, tôi phải thu thập được hai mươi bộ xương ngạ quỷ, không thừa cũng không thiếu. Thật không ngờ lại gây ra họa lớn”.

Tôi bất ngờ: “Khỏi cần điều tra hắn thuộc hai giới Yêu, Ma nào, chắc chắn đó là lai lịch giả. Hắn đã giấu danh tính khỏi tai mắt người đời, liệu tín vật đưa ra thật giả được mấy phần? Cho tôi xem tín vật của gã bí ẩn này đi”.

Tử Nhan nói đương nhiên là đồ thật giá trị, thì nàng ta mới chấp nhận vố làm ăn này rồi.

Dưới tầng mây xám xịt, dông lốc cuộn trên đầu, chiếc lông vũ màu đen tuyền càng thêm phần ma quái, xung quanh là miếng ngọc hình bầu dục được những mảnh lông vũ bao bọc trông sắc lạnh như một đôi mắt rắn. Ngoại trừ đây quả nhiên là một tín vật đắt giá, cho thấy mức độ chịu chơi của khổ chủ, tôi chẳng tìm ra bất cứ đặc tính nổi bật gì. Không tiên khí, yêu khí, cũng chẳng có chút linh khí nồng đượm nào. Tử Nhan hợp tác với hắn vì phi vụ làm ăn, nàng ta đâu cần quan tâm tới nguồn gốc xuất thân của kẻ đó, để rồi giờ đây chuyện đau não mới thật sự bắt đầu.

Tôi vuốt trán, cố lấy lại bình tĩnh: “Vậy còn tên Thủy Sư Tĩnh mà tôi vừa truy sát thì sao? Sao cô lại quen hắn? Trước giờ, tôi đâu hề thấy gã đó xuất hiện ở Yêu giới?”.

“Đương nhiên, hắn là thuộc hạ dưới trướng của tôi rồi”. Tử Nhan dường như không còn ngạc nhiên như trước nữa, lắc lắc cổ tay, cười: “Cô còn nhớ trước kia, tôi từng kể với cô, tôi còn một thuộc hạ đang trấn thủ dưới Tội Nhân tháp chưa? Hắn chính là kẻ được bà tôi cứu mạng hàng trăm năm về trước, nay tôi gọi hắn quay về rồi! Pháp lực của hắn rất cao cường, đôi khi là tôi còn không đấu lại nữa”. Nàng ta vừa nói vừa ra vẻ suy nghĩ, khóe môi đỏ thẫm vạch ra một nụ cười khó hiểu: “À không, cô đã độ kiếp rồi, khi nãy pháp lực của cô có l� còn hơn tôi, cô có thể đánh thắng được hắn đấy”.

Sao có thể? Tuy tôi chưa từng giao đấu trực diện với Tử Nhan, nhưng thực lực của Tử Nhan có tiếng đáng gờm trong Yêu giới, nàng ta nói năng như vậy có nhún nhường quá chăng? Tôi biết Thủy Sư Tĩnh cũng là một cao thủ không vừa, tính đi tính lại tự biết chưa chắc đấu lại hắn, có điều, tôi của hôm nay sẽ không đẩy bản thân vào những chuyện nguy hiểm như xưa nữa. Chừng nào cảm nhận bản thân không đủ năng lực kiểm soát nổi cục diện, trong ba mươi sáu kế, thoát thân là thượng sách, phải giữ cái mạng quèn này đã.

Khoan đã, nãy giờ bọn tôi lan man một hồi lâu, mới nhớ Di Phong còn bị thương ở lại...

Tử Nhan che miệng, khẽ thốt lên: “Không sao đâu! Tuy pháp lực của hắn đôi lúc nhỉnh hơn tôi, nhưng chuyên về độc dược, làm sao bằng tôi được. Công tử cô nói thừa sức thoát khỏi đó, chàng ta thông minh đấy, cô nghĩ tiên khí thoát ra ngoài là nguy hại cho người đó phải không? Chẳng qua, người luyện độc lâu năm đều biết, ở trong vòng độc vận công rất dễ bị độc tố xâm nhập, chàng ta thả tiên khí ra ngoài để phá vòng độc thôi. Người thông minh như vậy, Thuỷ Sư Tĩnh không ngờ rằng hắn chỉ đang tốn sức múa rìu qua mắt thợ. Tôi nghĩ, công tử ấy chắc hẳn sắp đuổi tới đây rồi”.

Mũi hài màu tím miết nhẹ xuống nền cỏ, Tử Nhan xoay người bay vọt lên không trung, trước khi đi, liếc nhìn tôi thật khẽ: “Thế nhé! Tôi phải rời đi ngay, nếu không sẽ bất lợi cho cô với tên công tử đến từ Thiên giới đó. Tôi và Thuỷ Sư Tĩnh sẽ giữ lại đống xương ngạ quỷ, tạm thời chúng ta không đánh rắn động cỏ. Có gì liên lạc theo cách cũ, hẹn gặp nhau ở bên ngoài phạm vi của Thiên giới”.

Tôi nhìn bóng dáng Tử Nhan thân thuộc khuất dần nơi phía cuối chân trời, sau những tầng mây dài u ám, không biết tiếp theo bản thân phải làm gì. Nắn lại chân một cái, tiếng xương giòn tanh tách, cũng khá đau. Vừa phi thân qua bụi cây đã thấy những ngọn cây đong đưa, từ trên cao Di Phong đang nhẹ nhàng đáp xuống.

Ánh mắt quét qua y phục tôi một lượt, có lẽ biết rõ tôi vừa trải qua một trận ẩu đả không thoải mái chút nào, hơi thở của chàng ta có phần hơi bất ổn: “Yên cô nương ổn chứ? Là ta, ta đây rồi!”.

Tôi há miệng: “Không sao, là tôi nên hỏi thăm công tử trước mới đúng. Tôi đang định quay lại để hỗ trợ công tử”. Nghĩ một lát, ngập ngừng trong cổ họng: “Xin lỗi, yêu quái trốn thoát rồi”.

Di Phong chẳng để tâm: “Bận tâm hắn sau đi, ta và cô nương đảm bảo an toàn đã”. Chàng ta khẽ nhíu mày, không biết đang nghĩ gì: “Đằng nào cũng vậy... lưới trời tuy thưa mà khó lọt, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi”.

Tôi gật đầu, tự nhiên trong lòng thấy miên man vô định. Nếu Di Phong điều tra ra được một vài tin gì đó về tên Thuỷ Sư Tĩnh, quan hệ giữa tôi và Tử Nhan cũng khó lòng giấu nổi. Mối nghi kị giữa tiên và yêu bao đời nay vốn không hề thuyên giảm, rồi trong lòng Di Phong rốt cuộc nghĩ thế nào? Tôi sẽ biến thành một kẻ lừa lọc trong mắt của chàng ta, không chừng sẽ biến thành tội đồ đứng giữa của hai giới, chọn bên nào thì cũng là phản bội.

Yêu giới chưa từng ban tặng cho tôi được sự sống, nhưng lại cứu mạng tôi. Ngược lại, Thiên giới cho tôi cuộc sống muôn màu muôn vẻ đó, nhưng lại tìm cách lấy mạng tôi hết lần này lần khác. Rốt cuộc, thiên hạ rộng lớn vậy, ai ngờ chẳng có chốn dung thân...

Chỉ là, đôi khi những tháng ngày vui vẻ rồi cũng sẽ biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận