Mẹ quyết định đưa ông ngoại vào viện dưỡng lão, nếu không phải dì Lương gọi điện nói, đến giờ Kiều Vi vẫn chẳng hay biết gì.
"Ở đó có bác sĩ và y tá chuyên nghiệp chăm sóc ông ấy, con không cần nói thêm nữa..."
"Ở nơi xa lạ chỉ khiến ông chịu kích thích, tình trạng sẽ ngày càng kém, điều ông ngoại cần không phải điều kiện tốt nhất mà là sự dịu dàng, tại sao mẹ không hiểu chứ?"
"Con ám chỉ cái người giúp việc kia à?" Mẹ Kiều cười lạnh.
Kiều Vi sửng sốt, đau đầu xoa giữa trán, quả nhiên bà biết.
"Chị ta bị mẹ đuổi việc rồi."
Dì Lương chăm sóc ông ngoại mười mấy năm, Kiều Vi thật sự không có cách nào hình dung sự kinh ngạc lúc này: "Tại sao chứ?"
"Chị ta quá cổ hủ, ngoại trừ ham tiền thì có lời nào giải thích việc chị ta chăm sóc một ông già chứ!"
"Ông ấy là ba của mẹ!"
"Chính vì thế mẹ mới không thể để một người như vậy ở bên chăm sóc ông ấy."
Muốn người như mẹ Kiều hiểu thế nào là dịu dàng quả thật khó hơn lên trời.
"Con cuối cùng cũng hiểu tại sao ba rời khỏi mẹ rồi." Kiều Vi bất lực lắc đầu, cố không để bản thân mất khống chế, "Trong tim mẹ chỉ có cân nhắc và tính kế, hoàn toàn không có tình cảm.
Tự con sẽ mời dì Lương về, dù thế nào con cũng sẽ không để mẹ phá đường Thượng Lâm."
Lời nói tàn nhẫn nhưng đầy quyết tâm, khi mẹ Kiều đưa điện thoại ra khỏi tai mới phát hiện màn hình đã tắt.
Cách đó không xa, con riêng của bà đang đứng nhìn.
"Tịch Việt, con không giúp ba mình tiễn khách sao? Đứng ở đây làm gì?"
"Khách về hết rồi." Tịch Việt từ xa đi tới, cách ba khoảng hai ba bước chân thì dừng lại, "Lần đầu tiên con cảm thấy Vi Vi không sai khi dọn khỏi nhà."
Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên đứa con riêng này nghiêm túc đứng trước mặt bà như vậy.
"Nếu dì tiếp tục dùng tất cả tình cảm đem ra so đo hơn thua, dì sẽ hối hận."
Nói xong, anh lập tức bỏ đi.
Ngay cả Tịch Việt cũng cười nhạo người làm mẹ này thất bại cỡ nào sao?
Phồn hoa đi qua, đại sảnh vẫn sáng đèn, chỉ có những người giúp việc đang dọn dẹp tàn cuộc.
Bà nắm chặt di động đứng thẳng người nhìn cửa sổ ban công phản chiếu chính mình, khẽ cong môi, có điều chớp mắt đã biến thành cười rộ.
Bao nhiêu năm qua dù ở đâu, dù bà nghĩ gì, nụ cười đã thành một lớp mặt nạ.
Bà chỉ có một đứa con gái là Kiều Vi, mọi việc bà làm đều vì cô, nhưng cô hình như không thể hiểu nỗi khổ tâm của bà.
...
Buông lời cứng rắn xong, hôm sau Kiều Vi thay đồ xuất viện, đi chào hỏi bậc thầy kiến trúc định cư ở thành phố G.
Chỉ cần thuyết phục ông ra mặt, bên trên chắc chắn sẽ suy xét lại chuyện quy hoạch đường Thượng Lâm.
Ai ngờ lần đầu tới nhà lại không gặp ai, người giúp việc nói ông đi thăm bạn đã mười mấy ngày, cụ thể đi đâu, đi mấy ngày, cách liên lạc thì không hề biết.
Kiều Vi vò nát tờ ghi địa chỉ ném vào thùng rác bên đường, tâm trạng nôn nóng.
Cũng đúng, tự ý đến nhà người ta nào dễ gặp mặt như vậy.
Vất vả lắm mới ra khỏi bệnh viện, trời rét lạnh, đầu ngón tay Kiều Vi cứng đờ đến mức không bấm được màn hình di động.
Cũng may mới rời khỏi chung cư, xe của Hoắc Hào Chi đã dừng trước mặt.
"Rốt cuộc là chuyện gì quan trọng mà khiến em trời lạnh thế này còn chạy ra ngoài hả!" Hoắc Hào Chi không vui, sáng sớm anh mang bữa sáng tới, kết quả đến bệnh viện lại không thấy Kiều Vi đâu.
Kiều Vi kể anh nghe chuyện Hoàn Hải muốn phá bỏ đường Thượng Lâm: "Cả đời ông ngoại tôi ở đó, bảo ông ấy dọn đi chẳng khác nào giết ông ấy."
Nghe xong, anh nghiêng đầu nhìn khu chung cư phía sau, gõ gõ tay lái, hỏi: "Kiến trúc sư em muốn tìm tên gì?"
Kiều Vi trả lời anh, Hoắc Hào Chi liền mỉm cười.
"Việc này đơn giản, đưa di động cho tôi." Kiều Vi kinh ngạc nhìn anh ấn một dãy số gọi đi, sau đó đưa đến bên tai cô, "Nè, có gì thì nói với ông ta đi."
Tịch Việt tốn bao nhiêu công sức mới hỏi thăm được địa chỉ, không ngờ muốn có số điện thoại Hoắc Hào Chi lại chẳng tốn bao nhiêu công sức.
"Sao anh biết số điện thoại của ông ấy?" Kiều Vi ngạc nhiên mở to hai mắt.
"Ông ấy và bà nội tôi là bạn, ai bảo em không kể với tôi sớm." Nói đến đây Hoắc Hào Chi bỗng căm giận, uất ức than, "Thà đi nhờ Tịch Việt cũng không hỏi tôi trước."
Ai biết ai anh cũng quen chứ?
Điện thoại đổ chuông, Kiều Vi căng thẳng nắm chặt di động: "Anh đột nhiên gọi điện, tôi vẫn chưa nghĩ kỹ xem nên nói thế nào..."
Hoắc Hào Chi nhân cơ hội đặt tay cô vào lòng bàn tay: "Sợ cái gì? Không phải có tôi sao?"
Tay Kiều Vi rất mềm, tuy hơi lạnh nhưng cơ thể anh nóng, không sợ.
Hoắc Hào Chi vừa nhắm mắt hưởng thụ thì bị Kiều Vi đánh một cái, đành phải rút tay về.
Điện thoại tích một lúc lâu cuối cùng cũng kết nối được, đầu tiên Kiều Vi giới thiệu bản thân, nói mục đích gọi điện, cẩn thận xin đối phương cơ hội gặp nhau nói chuyện.
Đầu bên kia im lặng hồi lâu, Kiều Vi còn đang thấp thỏm không biết mình nói sai thế nào thì nghe ông hỏi: "Cô bé, sao cháu biết số điện thoại của tôi?"
"Là Hoắc Hào Chi cho cháu biết." Kiều Vi chần chờ đáp.
"Vậy lần sau tới cháu nhớ dẫn theo Hào Chi nhé, cũng lâu rồi tôi chưa gặp đứa cháu này của mình."
Không thể tin hạnh phúc tới đột ngột như vậy, Kiều Vi phải cắn môi mới khống chế tâm trạng hưng phấn.
Hẹn xong, mãi đến khi đầu bên kia cúp máy, Kiều Vi mới bỏ di động ra khỏi tai.
"Cảm ơn anh, Hoắc Hào Chi." Hai mắt Kiều Vi tỏa sáng, đây hình như là tin tốt nhất gần đây cô được nhận.
"Chỉ cảm ơn thôi, không có khen thưởng à?"
Con người anh lúc nào cũng cò kè mặc cả, không đợi anh đưa ra yêu cầu của mình, Kiều Vi đã nói: "Tôi mời anh bữa cơm được không?"
Quả nhiên Hoắc Hào Chi không lập tức trả lời, anh đặt tay trên tay lái suy nghĩ một lúc, xem đồng hồ: "Bây giờ mười giờ rồi, cho tôi ngày hôm nay của em, chúng ta đi chơi."
Ánh mắt hưng phấn lập lòe của anh hệt như đứa trẻ.
Kiều Vi ở bệnh viện lâu cũng buồn, lập tức đồng ý mà không cần nghĩ ngợi.
Xe lăn bánh, di động của Hoắc Hào Chi đổ chuông.
Hoắc Hào Chi nhìn màn hình liền cúp máy, chưa đến hai giây, chuông lại vang lên.
"Sao không nghe?" Kiều Vi tò mò.
Tay Hoắc Hào Chi định tắt máy dừng lại: "Chờ tôi một chút, xong ngay."
Dứt lời anh liền xuống xe.
Hệ thống cách âm của xe thể thao rất tốt, Kiều Vi chỉ có thể thấy Hoắc Hào Chi nói chuyện, nét mặt lộ rõ sự mất kiên nhẫn, trong đôi mắt đen nhánh cũng không có ánh sáng như vừa rồi, thay vào đó là sự bực bội.
"...!Cô ta tới thành phố G liên quan gì tới con." Hoắc Hào Chi đút một tay trong túi, "Con không đoán, việc thị phi này phù hợp với Hoắc Trọng Anh hơn, ba bảo anh ta di đi."
"Hoắc Hào Chi." Ba Hoắc lạnh lùng gọi anh, "Đừng tưởng ba không biết con ở thành phố G làm gì, con ở bên ngoài chơi bời thế nào ba mặc kệ, nhưng con dâu cưới về bắt buộc phải được ba gật đầu đồng ý."
"Thế ba cứ thử xem." Hết câu anh lập tức cúp máy.
Tại lần trước anh chưa từ chối rõ ràng sao?
Người phụ nữ kia không những cách xa anh, ngược lại còn chạy tới thành phố G, dù là lý do gì, đúng là phiền phức.
Hoắc Hào Chi thở dốc, nhịn cơn giận xuống mới quay lại xe.
...
Hoắc Hào Chi đưa cô tới trại nuôi ngựa, đây là lần thứ hai cô tới đây.
Lần trước tới Kiều Vi không có tâm trạng nhìn ngắm kỹ, bây giờ đột nhiên cảm thấy trời đất trong sân khoáng đãng, mặt cỏ được xử lý khá tốt, đường phẳng, không khí tươi mát.
Ngựa của Hoắc Hào Chi vừa cao vừa lớn, được tắm rửa sạch sẽ, mắt to hàng mi dài trông rất có nhân tính.
Kiều Vi nhẹ nhàng sờ đầu nó, con ngựa cũng tò mò nhìn cô.
"Xem ra nó thích em lắm, người bình thường chạm vào nó sẽ bị nó đá đi đấy!"
"Nó tên gì?" Kiều Vi nổi hứng.
Con ngựa không có tên, nhưng khoảnh khắc lời tới miệng Hoắc Hào Chi bỗng thay đổi suy nghĩ, muốn đặt cho nó cái tên.
Cho dù sinh lão bệnh tử đã do ông trời quyết định thì việc tồn tại cũng qua loa đúng không?
Không đúng.
"Nó tên Nguyên Đán."
Kỷ niệm buổi biểu diễn chào năm mới đầu tiên của anh và Kiều Vi, cũng là sự chờ mong mỗi dịp nguyên đán trong tương lai.
"Nguyên Đán..." Kiều Vi lẩm bẩm, rất thích cái tên này.
Tiểu bạch mã thuần chủng cao to, tứ chi cường tráng, vừa đẹp vừa nhanh nhẹn, năm nó một tuổi, Hoắc Hào Chi đã mang nó về từ buổi đánh giá.
Con ngựa ngây thơ đến giờ vẫn chưa biết mình vừa được đặt tên, tương lai sẽ mang cái tên không có uy phong này đi thi đấu, còn hưng phấn hí vang một tiếng, cọ đầu vào lòng bàn tay Kiều Vi.
Hiếm khi Kiều Vi có tinh thần, vận động vừa phải thích hợp cho việc sức khỏe hồi phục, Hoắc Hào Chi tươi cười hỏi cô: "Muốn cưỡi Nguyên Đán chạy hai vòng không? Tôi sẽ điều khiến ngựa không cho nó chạy quá nhanh."
Hoắc Hào Chi làm bộ bình tĩnh hỏi, thực chất trong lòng đã điên cuồng kêu gào.
Đừng từ chối! Mau đồng ý đi!
Hình như anh mắc chứng cơ khát da thịt, cứ muốn chạm vào cô, vốn không ôm hi vọng gì nhiều, không ngờ lần này Kiều Vi thế mà gật đầu.
Năm mười mấy tuổi Kiều Vi từng học cưỡi ngựa, cơ thể cô nhẹ nhàng, khi Hoắc Hào Chi duỗi tay đỡ cô, cô đã dẫm bàn đạp xoay người leo lên.
Trời ạ, sao không giống tưởng tượng vậy?
Hoắc Hào Chi nhìn Kiều Vi vỗ nhẹ bụng ngựa cưỡi đi mấy bước nhỏ, ngẩn người.
Không phải con ngựa này thường ngày rất kiêu ngạo sao? Gặp ai cũng khinh khỉnh hất mông, khịt mũi à?
Kiều Vi mặc bộ đồ cưỡi ngựa mới, đeo bao tay trắng và đội mũ giáp, tư thế duyên dáng lại oai hùng.
Đối diện với gió lạnh nhưng cô không hề thấy lạnh lẽo.
Kiều Vi quay đầu nhìn, hiếm khi thấy dáng vẻ ngỡ ngàng của Hoắc Hào Chi, cô thiếu chút bật cười thành tiếng.
Xem đủ rồi, không chọc anh nữa, cô cưỡi ngựa chạy về.
"Không phải anh muốn leo lên sao?"
Cô nghiêng đầu mỉm cười, một tay giữ dây cương, một tay đưa về phía anh.
Khi thời tiết rét đậm đến giữa trưa, mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, ở ngay phía sau Kiều Vi.
Mái tóc dài của cô cột thành đuôi ngựa rũ sau lưng, làn da trắng nõn, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập ý cười nhu hoà.
Người vốn lạnh lùng một khi mềm mại một chút quả thật khiến người ta phải điên cuồng.
Hoắc Hào Chi muốn lập tức vươn tay nhưng cơ thể lại không nghe lời.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, anh ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn cô, cảm nhận tim đập thình thịch, thình thịch, thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
...
Kỹ năng phối hợp và giữ thăng bằng của Kiều Vi rất tốt, Hoắc Hào Chi lên ngựa, nhưng cô vẫn là người điều khiển dây cương.
Quanh hơi thở của Hoắc Hào Chi đều là hương thơm của cô, theo nhịp con ngựa, cái cổ trắng nõn khiến người ta hoa cả mắt, muốn cắn một miếng.
Có điều suy nghĩ này quá sắc tình, nó vừa lóe lên, Hoắc Hào Chi lập tức đè nén xuống.
Anh cúi người về phía trước, ôm chặt eo cô như chim ngói khát nước.
"Anh thành thật một chút đi." Kiều Vi nhắc nhở.
"Tôi không có làm bậy." Hoắc Hào Chi lắc đầu, hoàn toàn vứt bỏ sự tôn nghiêm của một shipper, thản nhiên nói, "Tôi sợ té.".