Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Hôm nay triều đình nhất định sẽ không yên ổn như ngày thường!

Thái tử rất ít xuất hiện trên triều đình tới, Tam hoàng tử Băng Trạch ít người thấy đến cũng xuất hiện, ngay cả người cơ hồ thấy đầu không thấy đuôi Nhị hoàng tử Băng Phong cũng đi tới.

Còn chưa bắt đầu, chúng đại thần liền đánh hơi được mùi máu tươi nồng đậm!

Thái tử vẫn như cũ duy trì nét lạnh băng nhẹ nhàng quen thuộc, nhất là thời điểm đối mặt với Băng Phong lãnh khốc, càng thêm phiêu dật!

"Hôm nay là ngọn gió nào thổi nhị đệ xem mạng người như kiến đến đây vậy?"

Các vị đại thần cũng có thể coi như là có kinh nghiệm đối với sóng to gió lớn, nhưng mặc dù nghe là lời nói khích lệ, nhưng lại không có được nửa điểm khích lệ, ngược lại tràn đầy ý châm trọn cùng….đố kỵ?

Phải biết, sau lưng đố kỵ này chính là nồng nặc ý vị thèm muốn!

Điều này sao có thể? Thái tử nói lời đố kỵ là chuyện gì? Chẳng lẽ thái tử lại ghen tỵ nhị hoàng tử xem mạng người như con kiến hay sao? Này không đúng rồi, ai không biết thái tử nước Băng Phách là người lạnh nhạt nhất? Ai không biết thái tử nước Băng Phách là người nhân từ? Sao có thể yêu thích đệ đệ long dạ ác độc?

Thái tử giỏi nhất là quan sát phản ứng của mọi người qua lời nói và nét mặt, liền biết mình mới vừa lỡ lời, đối với hình tượng mình nhiều năm như vậy đã ảnh hưởng không tốt, thậm chí là gây ra nghi ngờ!

Loại chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra!

Nhưng trưởng thành trong hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt nhiều năm như vậy, có thể rèn luyện con người chính là gặp không sợ hãi!

Vì vậy thái tử rất hiểu sâu cái này lại lên tiếng: "Không nghĩ tới Tam đệ cũng có hứng thú tới tham dự triều chính! Thật là hiếm thấy !"

Lời vừa nói ra, các vị đại thần cũng tỉ mỉ nhìn chằm chằm thái tử cùng hai vị hoàng tử, rất sợ bỏ lỡ câu văn mấu chốt, từ ngữ, ánh mắt, không khí mà đứng sai lầm hàng ngũ! Phải biết, làm quan trong triều, gần vua như gần cọp không nói, nếu là vừa bước lầm thật sự sẽ hối hận ngàn đời!

Lúc câu nói mấu chốt đầu tiên có thể vạn kiếp bất phục, cho nên, cho dù là một cái ánh mắt đều phải cong mười tám quẹo ở trong long sau mới dám hiện ra ở tất cả trước mặt triều thần!

Nhất Băng Phong cùng Nhất Băng Trạch cũng trầm mặc không nói, tĩnh như bàn thạch, lặng lẽ giằng co với thái tử Nhất Băng Trì!

Vì vậy, trong triều đình to như vậy lại yên lặng như tờ, đừng nói là rơi cây kim, chỉ là rơi cọng tóc cũng có thể nghe được rất rõ ràng!

Không có cãi vả, không có khói thuốc súng, không có chiến tranh, rõ ràng không có gì cả, không khí nơi này vẫn yên tĩnh, định lực không đủ đại thần trên trán trước sau cũng rịn mồ hôi, đôi chân liền không nhịn được bắt đầu như nhũn ra, nhưng cho dù như vậy, cũng không có ai dám lấy hơi, thậm chí là hơi thở của của ba người này cũng giống như là tiết độc!

Ai cũng biết sau lung ‘không có cãi vả’, ‘không có khói thuốc súng’ này đã sớm tạo ra ba thế lực, ‘không có chiến tranh’ chỉ là biểu tượng lừa dối ! Ba nam nhân nổi bật này đã sớm bày binh bố trận! Đã sớm đánh đến xác ngang khắp đồng ở tam giới, máu chảy thành sông! Đã sớm báo hiệu tường thành đốt lửa giết người cướp của khắp nơi! Ở chỗ này là chính là thắng được làm vua thua làm giặc, chính là bày mưu lập kế bên trong, quyết định thắng bại ở ngoài! Ba nam nhân nổi bật này nhất định phải vì lý tưởng chinh chiến sa trường, cho đến xưng bá thiên hạ!

Đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng!

Đã có thái tử trác tuyệt ở phía trước, cần gì phải chi phong đại tướng, ban ân đại sĩ?

Một hoàng tử xuất chúng nổi bật là gió êm sóng lặng, có hai người xuất chúng nổi bật là thử thách thống trị, có ba người xuất chúng nổi bật nhẹ thì chúng bạn xa lánh triều chánh không yên, nặng thì sanh linh đồ than nước mất nhà tan!

Nhất định sẽ mở ra một cuộc tranh đấu sức mạnh!

Hôm nay, ba vị hoàng tử cánh chưa đầy đặn, cũng đã giương cung bạt kiếm như thế, nếu mấy năm tiếp theo. . . ? vậy làm sao mới tốt!

Ai có thể tới cứu thiên hạ Phách Băng?

Ba vị hoàng tử không phải là cao thủ tung hoành, sao đáy mắt lại có song lớn mãnh liệt, mặt ngoài nhìn không ra cái gì! Không có gì cả mới thật sự là đại vấn đề!

Cuốn sách khó hiểu nhất trên đời này là gì? – Sách không chữ!

Kiếm khó học nhất trên đời là gì? -- Kiếm vô hình!

Bữa cơm khó làm nhất trên đời là gì? -- không bột không gột nên gạo!

Lời nói khó hiểu nhất trên đời này là gì? -- không nói gì!

Mọi thứ thấy được sờ được , là có thể cẩn thận đề phòng, nhưng ngươi xem ánh mắt của ba vị hoàng tử này, mới nhìn bình tĩnh không song, nhìn lại lại có nhiều bí ấn, nhìn kỹ hơn không có gì!

Bình tĩnh giống như vũ trụ, rõ ràng bao quát vạn vật, rồi lại nhìn không thấy bờ, không có giới hạn!

Các vị đại thần hết sức im lặng, hơn mười phần bội phục, hoàn toàn bất đắc dĩ!

Gặp phải ba vị chủ tử như vậy, ngươi có thể làm thế nào?

Thận trọng từ lời nói đến việc làm có đủ hay không? Nơm nớp lo sợ có đủ hay không? Cẩn thận có đủ hay không?

Rốt cuộc làm cái gì mới là đúng?

Đang lúc mọi người cảm thấy muốn ở đại sảnh rộng hít thở không khí "Hoàng thượng giá lâm!" Cứu vớt vạn dân!

Chưa từng có cảm thấy người này có thể vào triều cũng là chuyện hạnh phúc như thế! Đây là rõ ràng "di chứng hoàng tử để lại" ! Dĩ nhiên về sau các vị đại thần còn có thể nhiều lần thân thể nghiệm loại "Cưng chiều" này đấy!

"Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!"

Có thể quỳ xuống, làm sao lại tốt như vậy đây? Làm sao lại cảm thấy cúi đầu nhìn xuống đất cảm giác toàn thân thoải mái như vậy!

Các vị đại thần rốt cuộc có thể "Đoàn kết"!

"Hôm nay trẫm hết sức vui mừng! ba vị hoàng nhi đều tới, tốt tốt tốt! Chỉ là có ai biết tại sao Tịch Nhi của trẫm vắng mặt không?" Vua của Phách Băng quốc Nhất Băng Thác hưng phấn, mặc dù biết phải khác với thường ngày, chỉ là, binh đến tướng chắn, hơn nữa có thể nhìn thấy ba nhi tử đây chính là chuyện tốt! Chỉ là không biết tiểu nhi tử kia thế nào lại không lộ mặt, theo lý thuyết tiểu nhi tử cùng con thứ hai là như hình với bóng nha? Kỳ quái kỳ quái!

"Hồi bẩm phụ hoàng, Tứ đệ nghiên cứu binh pháp suốt đêm qua, cho nên bây giờ quá mức mệt mỏi, hài nhi cũng chưa có gọi hắn!" Không cần nhìn cũng biết là Băng Phong trả lời! Trừ hắn ra ai có thể quan tâm hiểu rõ Băng Tịch như vậy!

Mọi người: ". . . . . ."

Nghiên cứu binh pháp? Còn suốt đêm? Là hắn?

Làm ơn, ngài tốt xấu cũng nên phí chút tâm tư để "Lừa gạt" chúng ta có được hay không?

Dù gì chúng ta cũng là quân vương hoàng tộc, thái tử, hoàng tử cùng tinh anh cả nước có được hay không, không nên lừa gạt của chúng ta như vậy a! Ai không biết Tứ hoàng tử tiêu dao tự tại nhất, ngài nói hắn gây họa cả đêm còn được, nghiên cứu binh pháp chính là b aba bò trên đấtkhông tin nha!

Ta liền nói như vậy, các ngươi có ý kiến? Ánh mắt của Nhất Băng Phong liếc nhìn đám quân thần, lừa gạt dân chúng không biết gì khắp thiên hạ!

"Khụ khụ! Phong nhi trở về cần phải chăm sóc thật tốt Tịch Nhi, không thể quá mệt mỏi, thân thể mới là quan trọng! Dặn dò Ngự Thiện Phòng làm mấy món Tịch Nhi thích ăn, chăm sóc thật tốt !"

Người hoàng thượng này thật là không dễ làm nha! Trừ có thể mắt nhắm mắt mở, còn phải thuận nước đẩy thuyền, lại giả bộ hồ đồ! Được rồi, càng hồ đồ càng khỏe mạnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui