Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Băng Tịch tuyệt đối là phái hành động: "Nhị ca, ngươi mệt mỏi a, ta ôm Lam Lam trở về phòng đi!" Đưa tay phải đi đoạt Bảo Lam, Băng Phong không nghĩ cõi đời này tuyệt đối không có mấy người có thể gần thân cận hắn, nhưng đây là Băng Tịch,mình cưng chiều từ nhỏ đến lớn, cũng không có ngăn cản, để mặc cho Băng Tịch ôm đi.

Thế nhưng, khiến Băng Tịch rối rắm làm cho Băng Phong vui vẻ, có người làm cho hắn có cảm giác hứng thú chuyện xảy ra, Bảo Lam hung hăng túm y phục của Băng Phong, nhất định không buông tay, Băng Tịch thử gỡ mấy lần thế nhưng không mảy may lay động.

Băng Tịch tức giận cái đầu nhỏ rũ xuống, cực kỳ miễn cưỡng đối với Băng Phong nói: "Nhị ca, ngươi ôm Lam Lam trở về phòng nghỉ ngơi đi!" Nói xong ba phần bất đắc dĩ ba phần thỏa hiệp bốn phần là không tình nguyện.

Băng Phong há hốc mồm muốn nói cái gì cuối cùng rồi lại không nói gì, chỉ rất là có thâm ý nhìn Băng Tịch một cái, ôm Bảo Lam đi trở về phòng.

Băng Tịch đi theo sát phía sau, Tiểu Ngọc Nhi cũng muốn đuổi theo chăm sóc Lam tỷ tỷ ngươi, nhưng Trương Thái Phó lại nghiêm mặt vội vã gọi Tiểu Ngọc Nhi lại: "Tiểu Ngọc Nhi, cơm nước xong tới thư phòng ta, ta có lời muốn nói với con."

"Thái Phó ở nơi này nói cũng không sao, dù sao sớm muộn gì cũng phải cần biết."

Tiểu Ngọc Nhi nghe rõ lời thái tử nói có thâm ý, theo bản năng nhìn về phía phụ thân, phụ thân chính là mái nhà của Tiểu Ngọc Nhi , vô luận là mưa to gió lớn, chỉ cần có tình cảm chân thành phụ thân ở bên người, cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi. Phụ thân chính là ngọn núi lớn trong lòng Tiểu Ngọc Nhi, chỉ cần là gặp chuyện phiền toái gì, Tiểu Ngọc Nhi nhất định trước tiên tìm kiếm núi lớn che chở, chỉ cần có phụ thân ở bên cạnh, ngươi là cây nhỏ này có thể muốn làm gì thì làm! Dựa dẫm vào phụ thân nhiều năm như vậy đã thành thói quen là của Tiểu Ngọc Nhi.

Trương Thái Phó làm như đang suy nghĩ lời nói của thái tử, cũng đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào đây, tóm lại, mặt mũi có chút ngưng trọng, này Trương Thái Phó hòa ái chân mày nhíu có thể nhìn ra.

Cuối cùng vẫn là Băng Trạch chuyển đề tài nói: "Tiểu Ngọc Nhi, có thể hay không nói cho ca ca, ngươi và Lý Như Yên kia từng quen biết nhaunhư thế nào ? Ngươi nói đi , Trạch ca ca có thể làm chủ cho ngươi ."

Tiểu Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn Băng Trạch, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ muốn nhíu chung một chỗ rồi, không hiểu Tam hoàng tử điện hạ như thế nào hỏi vấn đề này, vội vàng hướng ánh mắt cầu cứu phụ thân vạn năng.

Lúc này, Băng Trạch lại lên tiếng, chỉ một câu liền bỏ đi băn khoăn Tiểu Ngọc Nhi : "Tiểu Ngọc Nhi, hôm nay chúng ta đây coi là gia yến, đó chính là người một nhà, không cần băn khoăn quá nhiều."

Tiểu Ngọc Nhi nhìn phụ thân chậm rãi gật đầu một cái, cũng biết chính mình là có thể nói thoải mái rồi, thật là nhiệt tình hết sức suy tính như thế nào kể khổ. Nhưng càng suy nghĩ chân mày tiểu tử này càng nhíu chặt hơn, có thể kẹp chết một con ruồi, Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc, tự hỏi nên nói như thế nào, nên nói từ đâu, nên nói cái gì, nên lấy thái độ gì nói, ai nha, thật là vấn đề rối rắm nha.

Mọi người ngồi xung quanh bàn nhìn Tiểu Ngọc Nhi một người ở đó diễn phim câm, cũng bị biểu tình phấn khích trên mặt Tiểu Ngọc Nhi hấp dẫn, một hồi trầm tư, một hồi nghi ngờ, một hồi bừng tỉnh hiểu ra, một hồi lại lâm vào lạc đường, thỉnh thoảng tức giận đấm ngực, thỉnh thoảng lại dương dương tự đắc, thật là làm khó tiểu nha đầu như vậy, vẻ mặt như vậy phong phú có ý tứ nha!

Rốt cuộc, nửa ngày sau, Tiểu Ngọc Nhi cuối cùng mở miệng, làm mọi người bị sét đánh.

Tiểu Ngọc Nhi nói như thế : " Chính là tiểu tử thối kia thấy bổn tiểu thư người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, vô địch đáng yêu ôn nhu thiện lương hiền lành, không chỉ là đệ nhất đại mỹ nữ vũ trụ, ngay cả thần tiên cũng bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, cho nên sinh lòng hâm mộ ghen tị các loại. Các ngươi yên tâm đi, bản tiểu thư sẽ không đem tiểu hài tử để vào mắt." Nói xong chưa vừa ý lắm phất tay một cái, giống như tiểu hài tử, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, lòng dạ rộng lượng.

Mọi người hóa đá.

Tiểu Ngọc Nhi ngươi xác định chúng ta nói là cùng đề tài?

Tiểu Ngọc Nhi ngươi xác định ngươi nói nhân vật chính là ngươi?

Tiểu Ngọc Nhi ngươi xác định cái người này không phải ở Vương bà bán dưa -- mèo khen mèo dài đuôi?

Tiểu Ngọc Nhi ngươi xác định Lý Như Yên chính là Tiểu hài tử trong miệng ngươi?

Tiểu Ngọc Nhi ngươi xác định ngươi không đem ngươi đặt ở trong mắt?

Tiểu Ngọc Nhi ngươi xác định ngươi biết chúng ta hỏi ngươi là cái gì không?

Tiểu Ngọc Nhi ngươi xác định đây chính là đáp án nửa ngày biểu diễn kịch câm sao?

Ngươi xác định sao? Ngươi xác định sao? Ngươi xác định sao?

Tiểu Ngọc Nhi mở mắt to vô tội nhìn chằm chằm nói, mặt ngây thơ nhìn mọi người hóa đá ,bộ dạng muốn nói: ta nói là thật, ta nói là thật, ta nói thật sự là thật!

Mọi người sau khi hóa đá phản ứng đầu tiên là:

Tiểu Ngọc Nhi rất giảo hoạt!

Tiểu Ngọc Nhi rất tự luyến!

Tiểu Ngọc Nhi rất biết giả bộ!

Tiểu Ngọc Nhi rất phúc hắc!

Tiểu Ngọc Nhi rất biến thái!

Tiểu Ngọc Nhi chính là điển hình giả heo ăn cọp.

Trương Thái Phó vuốt vuốt cằm trên căn bản không có râu, hết sức hài lòng: thật sự không hổ có tác phong của ta (nãi phụ chi phong) a a

Tiểu Ngọc Nhi trẻ con trả về ánh mắt: đó là đương nhiên!

Trương phu nhân vội hoà giải: "Dạy nữ nhi vô phương, dạy nữ nhi vô phương!" Nhưng là một chút cảm giác xấu hổ cũng không có, trực tiếp đem dĩa sườn trước mặt thái tử bưng đến trước bànTiểu Ngọc Nhi:" Tiểu Ngọc Nhi nhà ta nhất định không nghe lời, dùng dĩa sườn này trừng phạt ngươi được rồi!"

Những người khác nghẹn ngào thật là không có gì để nói!

Ta nói Thái Phó phu nhân nha, này người nào không biết Tiểu Ngọc Nhi là kiêu ngạo của ngài a! Ta nói Thái Phó phu nhân nha, ngài thật coi chúng ta là lần đầu tiên tới a? Này người nào không biết Tiểu Ngọc Nhi thích nhất là đĩa sườn a a!

Được rồi, hiện tại ai còn có thể nói cái gì, đụng phải toàn gia như vậy, bữa cơm này đích thật -- cả người thoải mái a (than tâm thư sướng)

Tiểu Ngọc Nhi mới mặc kệ những thứ này, bắt đầu từ lúc dĩa sườn bưng đến trước mặt nàng, đầu óc Tiểu Ngọc Nhi đã sớm không hoạt động rồi, trong mắt chỉ có dĩa sườn thôi!

Trương Thái Phó thấy Tiểu Ngọc Nhi ăn vui vẻ, cũng ngậm miệng không nói gì, một bàn này con hoàng tộc, cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi trong tay gặm dĩa sườn, Băng Trì nhìn thấy cũng thổn thức, dĩa thịt kho tàu này nhất định là mỹ vị nhân gian đi, thật muốn ăn nha!

Vì vậy một đời tên tuổi lẫy lừng Băng Trì cùng Băng Trạch vừa nhìn không chuyển mắt Tiểu Ngọc Nhi gặm sườn, vừa trong tay đang gắp thức ăn trên bàn là không biết là cái gì món ăn liền bỏ vào trong miệng, thật là thơm! Thật là thơm!

Một nồi thịt kho tàu trước mặt rốt cuộc cũng công đức viên mãn, bụng nhỏ Tiểu Ngọc Nhi phình lên giống như quả bóng , "Nấc a a! Thật là thơm!" Tiểu Ngọc Nhi rốt cuộc ngẩng đầu lên, lúc này cúi cùng mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm, sờ sờ mặt nhỏ tròn Trìa đầy thịt của mình: "Nhìn ta làm gì? Trên mặt ta dính dầu mỡ , còn có cái gì sao?"

囧!

Trên mặt dính dầu mỡ còn chưa đủ sao? Trừ dầu mỡ ngươi còn muốn có cái gì?

Một đám quạ tập thể bay qua!

Quên đi, tiểu gia hỏa này chính là nhất quái thai, coi thường coi thường toàn bộ coi thường!

Trương Thái Phó nhịn nói cả một buổi tối rốt cuộc thì nói ra:"Tiểu Ngọc Nhi, bắt đầu từ ngày mai, Lý Như Yên tiểu thư cũng sẽ vào ở nhà chúng ta, cùng với thái tử hoàng tử cùng nhau học tập!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui