Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Bảo Lam từ nhỏ đã được Thạch Mặc Tôn dạy bảo, chuyện gì đều không đáng phải khàn cả giọng, cõi đời này có một loại tín ngưỡng: thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc! Không có chuyện gì đáng phải nổi giận, là của mình, người ta như thế nào cũng giành không được, không phải của mình, muốn giành cũng không giành được!

Rõ ràng là ném đá dấu tay, nói thật, Bảo Lam thật vẫn không để vào mắt. Người sáng suốt nhìn một cái cũng biết chuyện gì xảy ra, về phần người nào thiết kế mình, đây mới là điều Bảo Lam quan tâm. Phải biết Bảo Lam tự nhận mình vào phủ tới nay cũng không có đã làm gì chuyện gì quá phận, huống chi nhìn trâm cài này cũng không phải là tỳ nữ bình thường có thể có được, cho nên, không cần gấp gáp, chỉ cần biết rằng việc này do ai động tay, chân tướng liền sáng tỏ rồi !

Thị vệ trưởng Tường Vũ đối với loại chuyện này thấy nhưng không thể trách, ở trong cung, hậu cung lục đục đấu đá cũng sớm đã quen thuộc, bằng không hắn cũng không cách nào ở trong hoàng cung nơi người ăn thịt người vẫn từng bước lên chức! Chỉ là, chân chính làm Tường Vũ cảm giác hứng thú là Bảo Lam!

Ngươi gặp qua loại người như vậy sao? Từ trong phòng nàng lấy ra tang vật, nàng như thế nào có thể bình tĩnh như vậy? Nếu nói là nàng trộm, nàng không phải vội vàng ôm bắp đùi, khóc lóc nức nở, tỏ rõ là nàng oan uổng, vùng vẫy giãy chết sao? Nếu nói không phải nàng trộm, nàng thì càng không nên bình tĩnh như vậy chứ, không phải nên vội vàng tỏ rõ mình là oan uổng, tranh thủ cầu xin chân tướng sao?

Hiện tại trước mặt nữ nhân này, không, chỉ là nữ hài tử, hiện tại nữ hài tử này tình huống thế nào? Bình tĩnh thong dong? Không khóc không nháo? Hết sức phối hợp?

Tường Vũ không nhịn được nhìn nhiều nàng mấy lần.

Bảo Lam theo đội Ngự Lâm quân đi ra khỏi khuê phòng, đi ra khỏi viện, chạy hướng hậu viện. Bảo Lam bắt đầu buồn bực, tại sao là đi hậu viện, không phải nên do Thái Phó hoặc là Thái Phó phu nhân thẩm vấn sao?

Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ. . . Một đống ý niệm xấu xuất hiện trong đầu Bảo Lam: chẳng lẽ bọn họ đây là tính toán trực tiếp xử trí?

Nếu là như vậy, mình có thể toàn thân rút khỏi phủ Thái Phó thì phải cám ơn trời đất, hiện tại rốt cuộc tình huống là thế nào đây? Là ai phải xử lý mình?

Xuất hiện đầu tiên trong đầu Bảo Lam chính là xuất ca nhân thần cộng phẫn, mặt lạnh lùng nhân thần cộng phẫn – Nhất Băng Phong! Trong lòng của Bảo Lam không hiểu sao nảy lên, nếu đúng như vậy liền nguy rồi! Nhất Băng Phong ngày hôm qua còn muốn bóp chết mình nha, cũng bởi vì thân phận của mình làm chướng mắt hắn, hắn muốn diệt trừ hậu hoạn, còn nhớ rõ hắn ngày hôm qua uy hiếp mình nói phải nhanh cút ra khỏi phủ Thái Phó a, hẳn hắn là cảm thấy mình đang trì hoãn thời gian, cho nên muốn muốn trực tiếp động thủ? Khả năng này là lớn nhất!

Mặc dù tiếp xúc thời gian không lâu, Bảo Lam chính là tin tưởng dựa vào Nhất Băng Phong lạnh lùng, chuyện như vậy hắn tuyệt đối làm ra được!

Nhưng không đúng rồi! Nhất Băng Phong ngày hôm qua rõ ràng đồng ý cho mình thời gian cáo biệt cùng phủ Thái Phó, không thể nào nhanh như vậy nuốt lời.

Mặc dù tiếp xúc thời gian không lâu, Bảo Lam chính là tin tưởng Nhất Băng Phong tuyệt đối là nam nhân giữ lời đỉnh thiên lập địa!

Như vậy, hiện tại đây là tình huống gì?

"Xin hỏi thị vệ trưởng ca ca, chúng ta không đi đại điện thế nào ngược lại đến hậu viện a?" Bảo Lam xuất ra nụ cười nàng tự cho là vui tươi nhất đáng yêu nhất , vẻ mặt ngây thơ hướng về phía lãnh khốc Tường Vũ nói.

Tường Vũ đối với Bảo Lam biểu hiện hết sức hài lòng, cho nên liên quan đến nàng cũng là hết sức hài lòng, quan trọng hơn một chút là, mỹ nhân cười một tiếng, khuynh thành!

"Thái Phó phu nhân nói một khi bắt được ăn trộm, trực tiếp đưa đến phòng chứa củi nhốt lại!"

"Không cần thẩm vấn sao? Làm sao cho ta một cơ hội biện bạch chứ!"

"Trương phu nhân nói này là thời kỳ đặc biệt, không thể xuất hiện một chút xíu không may, thà giết lầm 1000 cũng tuyệt không thể bỏ qua cho một người!"

Bảo Lam vừa nghe rốt cuộc lộ ra ánh mắt lo lắng, "Cái người này là ý nói, muốn đem ta nhốt ở chỗ này, mãi cho đến thái tử cùng ba vị hoàng tử rời đi mới thôi?" Ngàn vạn lần không được là như thế này a, mình còn có nhiệm vụ phải hoàn thành nha, nếu đúng như vậy mình làm sao mượn cơ hội vào cung tìm kiếm"Băng Tinh lệ" ?

"Dạ!" Gọn gàng, không lề mề, trực tiếp làm cho Bảo Lam chấn động.

"Bất quá, đây chỉ là quyết định tạm thời!" Tường Vũ thật sự không đành lòng thấy vẻ mặt đau lòng trên mặt Bảo Lam, vội vàng bổ sung thêm một câu. Tường Vũ cũng không biết chính mình là thế nào, chỉ là không đành lòng thấy tiểu cô nương tốt đẹp như vậy lộ ra vẻ mặt thất vọng đi, chính mình là thiện lương a! Tường Vũ tự giải thích với chính mình.

Bảo Lam cũng không rãnh rỗi nghiên cứu lời nói Tường Vũ, hiện tại Bảo Lam tập trung tinh thần làm sao để nhanh chóng giải quyết chuyện này, thời gian của nàng rất quý báu, cũng không thể cứ như vậy không rõ ràng lãng phí ở phòng chứa củi a!

"Cái đó, thị vệ trưởng ca ca, xin hỏi một chút, cái đó trâm cài rốt cuộc là của ai?"

Tường Vũ nghe xong lời này, cũng biết suy đoán của mình đúng, tiểu cô nương này tuyệt đối là bị oan uổng , đúng vậy, nữ hài tốt đẹp như vậy làm sao hạng người làm ra chuyện này?

"Sáng sớm hôm nay, Lý tiểu thư liền đến chỗ của Trương phu nhân cáo trạng, nói là không thấy một trâm cài thích nhất, ý chỉ trong phủ Thái Phó người làm tay chân không sạch sẽ, Trương phu nhân không cho phép chuyện danh tiếng bại hoại xảy ra, vì vậy hạ lệnh lục soát toàn bộ phủ."

A, thì ra là Lý Như Yên nha! Mình tại sao sẽ đem nữ nhân này quên mất! Này thế gia vọng tộc từ trong ra ngoài, đến tâm cũng không giống như trên mặt sạch sẽ như vậy!

Chỉ cần không phải là Nhất Băng Phong là tốt rồi, chỉ cần không phải Nhất Băng Phong, mình là có thể mượn Tiểu Ngọc Nhi giải vây tội danh.

Quyết định chủ ý Bảo Lam cũng không do dự nữa, lập tức tranh thủ thời gian đối với Tường Vũ cầu khẩn: "Thị vệ trưởng ca ca, mặc kệ là ta có oan uổng hay không, cũng nên cho ta một cơ hội giải thích a, đến tử tội cũng đồng ý nha, không thể như vậy giam giữ ta nha!"

Tường Vũ nhìn thân thể nhỏ nhắn của Bảo Lam, cũng không đành lòng, chỉ cần nghĩ đến nữ hài tử phải ở nơi vừa bẩn vừa hẹp trong phòng củi một tháng hơn, không thấy mặt trời, trong lòng liền hết sức buồn bực, giống như là làm chuyện tội ác tày trời vậy.

Nhưng mặc kệ trong lòng dù không muốn thế nào, lý trí vẫn quan trọng nhất, Thừa Tướng không thể chọc, nếu không thì không đơn giản như phòng chứa củi như vậy!

"Xin lỗi Bảo Lam cô nương, chuyện này ta không thể giúp ngươi!" Nói xong cũng không quay đầu lại cửa mở trước mặt ra, chờ Bảo Lam tiến vào.

Bảo Lam nhìn nơi này bẩn thỉu cửa nhỏ không thấy mặt trời, trong lòng chán ghét, mình lúc nào thì luân lạc nông nỗi tới mức bị giam phòng chứa củi? Dù là khi còn bé mình gây họa, phụ thân nhốt mình đóng cửa, đó cũng là ổ nhỏ thật xinh đẹp của mình a!

Trong lòng Bảo Lam nghĩ tới thiệt hơn ngoan ngoãn đi vào, chịu thiệt nhiều hơn, sau khi đi vào cơ hội mình ra ngoài sẽ mong manh, như vậy thì kế hoạch của mình sẽ bị ảnh hưởng, tìm kiếm "Băng Tinh lệ" sẽ trở nên hết sức khó khăn!

Về phần lợi, trừ bỏ ngoan ngoãn nhận tội ra, thật vẫn không nghĩ ra!

Lúc này Bảo Lam nhìn chằm chằm tường viện không nhúc nhích, hay là mình cứ như vậy bỏ chạy?

Càng nghĩ càng được, Bảo Lam không khống chế được di chuyển bước chân hướng bên cạnh tường viện rồi. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui