Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 6:

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai, phá tan màn đêm yên tĩnh!

Hai người Bảo Thạch mở ánh mắt sắc bén!

Thạch Thiên nhanh chóng đưa kiếm dựa sát vào Bảo Lam, Bảo Lam nhanh chóng ngồi dậy, cẩn thận hỏi: "Nhị ca, sao vậy?"

Lỗ tai Thạch Thiên giật giật, thính lực hơn người nghe được một loạt tiếng kêu tìm kiếm và tiếng bước chân đang tới gần đây.

"Có người đến đây, người tới không ít, hơn nửa thân phận không rõ, chúng ta tạm thời tránh né một chút đi!" Nói xong mặc áo bào đen vào, nâng Bảo Lam dậy, nhanh nhẹn thu dọn bao quần áo, hai người nhìn nhau, cùng nhảy lên nóc nhà.

Dù miếu bị vỡ nát, nhưng nóc nhà vẫn còn chịu đựng được!

Không bao lâu, chỉ thấy một nữ tử quần áo tả tơi thất tha thất thểu trốn vào miếu. Vừa chạy vừa nhìn quanh bốn phía. Một lúc nàng chui vào dưới bàn, một lúc lại bò ra, một lúc trốn vào mặt sau cây cột, một lúc lại đi ra, đang lúc nàng tới tới lui lui không biết làm sao, vài tiếng nói chuyện với nhau truyền tới.

"Đại quản gia, vừa rồi chúng ta còn nghe được tiếng thét của Tiểu Bích ở đây, nàng chắc chắn chạy không xa, ta đoán, nàng trốn ở trong ngôi miếu đổ nát này!" Một nam tử vì khoe công, vội vàng lên tiếng nói!

"Vậy còn sững sờ ở đó làm gì! Còn không mau vào tìm cho ta?" Quản gia cất cao giọng lớn.

Nữ tử tên Tiểu Bích vừa nghe, sắc mặt liền trắng bệch, cũng chẳng quan tâm suy nghĩ, nhanh chóng trốn vào mặt sau tượng Phật.

Trong lòng Bảo Lam quá cảm khá i"Ngươi trốn ở dưới bàn còn tốt hơn!"

Một đội người lùng bắt đi vào.

"Tiểu Bích, ta biết ngươi ở bên trong, ngươi thức thời mau mau ra đây, theo chúng ta trở về. An tâm làm thập thiếp của ngươi, để tránh phải chịu nổi khổ da thịt!" Nói xong lời cuối "nổi khổ da thịt" ,đột nhiên giọng trở nên hung ác, ai cũng không nghi ngờ trong lời nói này có giả dối.

Quần áo của người nói chuyện so với vải thô của gia đinh khác rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, mà còn được mười mấy gia đinh tay cầm đuốc vây quanh bảo hộ, người này chắc chắn là đại quản gia rồi !

Thật lâu sau không có tiếng trả lời, đại quản gia tiếp tục nói:

"Ngươi đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì chớ có trách ta không khách khí , người tới, tìm cho ta!"

"Dạ. . . . . ."

Rất nhanh, Tiểu Bích liền bị hai gia đinh ép buộc đứng trước cái khung. Tiểu Bích vừa vùng vẫy cánh tay bị trói buộc, vừa lớn tiếng kêu lên:

"Cứu mạng! Các ngươi buông ra, ta không muốn trở về với các ngươi!"

Nhưng mà, ngay sau đó, hai gia đinh ra sức ném, Tiểu Bích giống như một bao tải bị ném tới trước chân của quản gia.

"Tiểu Bích!" Quản gia cúi đầu xuống, ra vẻ tốt bụng mở miệng, "Ngươi nói xem có thể trách ai chứ! Cha ngươi thiếu một khoảng nợ, nếu thiếu gia chúng ta không quá tốt bụng trả nợ cho nhà ngươi, nhà ngươi đã sớm bị chủ nợ san bằng rồi ! Mọi người đều nói ‘chịu ân một giọt nước, dùng con sông lớn để trả ’, ngươi lấy thân báo đáp, gả cho thiếu gia chúng ta làm thập thiếp, làm sao có thiệt thòi hả ? Ngươi còn phải cảm tạ là ngươi may mắn có chút sắc đẹp như vậy, có thể được thiếu gia nhà ta nhìn trúng!"

"Ngươi nói bậy, rõ ràng các ngươi chính là một, các ngươi sắp xếp cho cha ta vay nặng lãi, bằng không, chúng ta rõ ràng chỉ mượn năm lượng bạc, làm sao có thể biến thành năm trăm lượng chứ?"

"Sao, giấy vay nợ chính là giấy trắng mực đen, ngươi muốn chối cãi hay sao?"

"Ta khinh! Cho dù ta chết ta cũng không gả cho thiếu gia nhà các ngươi!"

"Bốp!" Một cây roi không lưu tình quất lên trên thân thể gầy yếu của Tiểu Bích!

"A!" Một vết máu xuất hiện, Tiểu Bích theo bản năng cuộn mình ở trên mặt đất, hứng chịu roi quất.

Khối thân thể nhỏ bé gầy yếu này, gợi lên lòng ghét ác như kẻ thù của Bảo Lam trên nóc nhà!

Quản gia phủi tay muốn quất roi thứ hai, Bảo Lam thuận tay lấy đá làm phi tiêu, đánh trúng vào cổ tay quản gia. Bốp một tiếng, một giây trước còn diệu hổ dương oai quất roi, không biết làm sao lại ngã nhào trên mặt đất.

"Dừng tay!" Quát khẽ một tiếng, đối với Tiểu Bích mà nói, giống như tiếng nói trên trời. Đang lúc mọi người kinh ngạc, Bảo Lam từ trên trời bay xuống, che chở trước người Tiểu Bích.

Mà Thạch Thiên vẫn tiếp tục đứng ở trên nóc nhà -- xem diễn trò!

Mà quản gia cảm thấy bản thân mình bị mất thể diện nổi trận lôi đình, muốn tìm nơi trút giận!

"Dã nha đầu từ đâu tới, ngươi có biết ngươi đánh ai không? Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

"Quản ngươi là ai, bản cô nương chính là muốn đánh ngươi! Cho dù ngươi là Thiên Vương lão tử, bản cô nương cũng đánh không sai!"

"Ngươi!" Quản gia vừa muốn lên cơn lại thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Lam, nham hiểm nói: "Ôi, thì ra là một nha đầu càng xinh đẹp tự động đưa lên cửa! Nếu như vậy, đều nghe kỹ cho ta, bắt lấy hai người kia cho bản quản gia, bản quản gia sẽ có trọng thưởng!"

Chính cái gọi là, ‘ bên dưới trọng thưởng, chắc chắn có kẻ dũng cảm’, vì thế, mười mấy tên gia đinh như ong vỡ tổ vây quanh Bảo Lam.

Thạch Thiên vẫn tiếp tục đứng trên ở nóc nhà -- xem diễn trò!

Đang lúc tất cả gia đinh đều đã cho rằng dễ như trở bàn tay, Bảo Lam nhấc mạnh chân đá một cái, nam tử đứng phía trước đã bị đá ra ngoài. Mà trong lúc quản gia không đề phòng, bị phi nam tử đè nặng trên mặt đất!

"A a!"

"A a!"

Hai tiếng thét chói tai!

Chúng gia đinh trợn tròn mắt tập thể!

"Oa? Căn bản không đau a a a!" Nam tử bị đá bay phục hồi tinh thần hưng phấn mà nói.

"Khốn kiếp! Còn không mau đứng lên cho ta! Bản quản gia sắp bị ngươi đè chết rồi ! Trở về lập tức giảm béo cho ta!" Một giọng nói rất muốn giết người từ dưới mông xông ra!

Xin nhờ, vấn đề bây giờ không phải là giảm béo có được hay không? Một đám quạ tập thể bay qua!

"Các ngươi còn sững sờ cái gì a a a! Bắt các nàng lại cho ta!"

Tha thứ cho quản gia! Mất thể diện, đến không thể chống đỡ được rồi !

Vì thế một đám người ùa lên, trải qua một chuyện vừa rồi, không ai dám sơ suất.

Nhưng mà, vậy thì có thể làm thế nào?

Chỉ thấy, mũi chân Bảo lam nhẹ nhàng chạm nhẹ, bay tới trên đỉnh đầu đám gia đinh, thừa dịp bọn hắn ngây người, nhanh chân đá một cái, gạt ngã mấy tên ở giữa, bởi vì quán tính, mấy người này lảo đảo bốn phía, áp đảo người ở phía sau muốn tấn công, Bảo Lam nhân cơ hội đá đống đuốc lên, bắn về phía đám gia đinh hỗn loạn! Ngay sau đó, đám gia đinh liền chạy ra khỏi miếu, chạy về nhà. Mà quản gia đã chạy về đi từ sớm, rời khỏi miếu hoang , ra roi thúc ngựa lấy danh ‘ trở về báo tin ’ mà chuồn mất rồi !

Hai chiêu! Thắng bại đã phân!

Bảo Lam quay đầu, nới với vị khách nào đó vui vẻ xem diễn trò ở trên nóc nhà: "Vẫn còn không xuống! Chờ muội mời huynh sao!"

Thạch Thiên nghe thấy lập tức giải thích: "A a? Xảy ra chuyện gì rồi? Thật sự quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi!"

‘Trợn mặt nói lời bịa đặt’ Bảo Lam khó chịu nghĩ, một con dao từ trong mắt phòng tới!

Thạch Thiên nhìn nóc nhà, nhìn tượng Phật, nhìn cây đuốc, chính là không nhìn tới Bảo Lam!

Ta không phát hiện, ta không phát hiện, cái gì ta cũng không phát hiện!

Cái người giả vờ này ! Hừ! Ở trong lòng Bảo Lam ghi nhớ khoản nợ này của hắn!

"Cảm tạ ân cứu mạng của ân nhân, Tiểu Bích nguyện vì tiểu thư làm trâu làm ngựa, để báo đáp đại ân đại đức!" Tiểu Bích chịu đựng đau đớn roi quất trên thân thể, quỳ xuống dập đầu!

"Tiểu Bích, ngươi mau mau đứng lên! Thật ra ta cũng không có làm cái gì a, ngươi không cần như vậy!" Bảo Lam nhanh chóng ngăn cản.

"Tiểu thư không giữ lại ta, ta liền không đứng lên!" Tình tình Tiểu Bích thẳng thắn , kiên trì nguyên tắc của chính mình.

"Được rồi được rồi, trước tiên ngươi đứng lên nói cho ta nghe một chút những người đó là đã xảy ra chuyện gì!" Bản lĩnh chuyển đề tài của Bảo Lam vẫn là nhất!

"Ừ, ta gọi là Tiểu Bích, trong nhà vốn bán mì sợi mà sống. . . . . ." Tiểu Bích ngoan ngoãn nói, không xoắn xuýt cái vấn đề kia, nói lên nguyên nhân xảy ra chuyện này.

Thì ra trong nhà Tiểu Bích bán mì sợi ở trong trấn Thập Lý, năm nay mười lăm tuổi, trong nhà còn có cha mẹ cùng ca ca Diệp Phi mười tám tuổi , ca ca làm đầu bếp nhỏ ở Trương gia, nhân duyên gặp gỡ, thiếu gia Trương gia Trương Phú Quý thấy được Diệp Bích, nảy sinh hứng thú với nàng. Nhiều lần cầu hôn lại bị từ chối, liền sắp đặt làm cho Diệp gia thiếu năm trăm lượng vay nặng lãi, làm cho Tiểu Bích gả cho hắn ta. Cha Diệp không đành lòng để Tiểu Bích chịu khổ, để cho nàng chạy trốn. Trương Phú Quý thẹn quá hóa giận, phái một đội gia đinh lùng bắt Tiểu Bích trở về, vì thế liền có một màn cứu vớt Tiểu Bích kia...

"Vậy sau này ngươi có tính toán gì không?" Thạch Thiên lên tiếng hỏi.

"Ta không biết Trương Phú Quý đối với người ta thế nào, xin tiểu thư cho phép ta về nhà nhìn xem, nếu không ta thật sự là không yên lòng!" Nói xong, Tiểu Bích mang theo ánh mắt nồng đậm chờ đợi nhìn Bảo lam.

Bảo Lam nghĩ tới mình luôn là bảo bối của phụ thân, liền quyết định đi cùng Tiểu Bích một chuyến.

"Tiểu thư, vậy không được a! Vừa rồi người cùng nhóm người này xảy ra xung đột, sau khi vào thành, nhất định sẽ bị Trương Trấn Trường lòng dạ hẹp hòi làm khó, Tiểu Bích thật sự không muốn liên lụy tiểu thư." Tiểu Bích thành thật nói ra lo lắng của mình.

"Không sao! Dù sao không có ngươi thì ngày mai chúng ta cũng nhất định vào thành, ngươi không cần lo lắng a, chúng ta không có việc gì ."

Nghe Bảo Lam tự tin nói xong trong mắt Tiểu Bích đá hóa linh hoạt, Tiểu Bích kiên định ý nghĩ nhất định phải đi theo Bảo Lam!

Ba người nghỉ ngơi qua loa, lúc bình minh, ba người hai ngựa xuất phát đi về hướng trấn Thập Lý!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui