Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Bảo Lam đi đến trước phòng của Băng Tịch, gõ gõ cửa đi vào.

Băng Tịch ngẩng đầu nhìn lên thấy là Bảo Lam thì rất cao hứng, nhưng không
biết lại nghĩ tới cái gì, thần sắc vui mừng liền ảm đạm xuống, xong cũng không có đuổi Bảo Lam đi ra, lại không có cùng Bảo Lam chào hỏi, cuối
cùng cũng không có nói gì, giống như không có nhìn thấy, cúi đầu, đưa
tay, nghiêm túc đọc sách.

Bảo Lam lắc đầu nhưng không nói gì,
cũng không quan tâm sự lạnh nhạt của Băng Tịch, giống như mọi khi đi đến bên người Băng Tịch, bình tĩnh chăm chú nhìn sách trong tay Băng Tịch,
sau đó lui về phía sau từng bước, đứng ngay ngắn, chờ đợi, bộc phát!

Quả nhiên, phát giác chính mình mất hồn Băng Tịch thẹn quá thành giận, nhảy dựng lên hướng về phiá Bảo Lam la to: "Tốt, Lam Lam, ngươi thật là to
gan mà, ngay cả ta cũng có thể hờ hững phải không? Ta phạm lỗi cũng có
thể chỉ ra chứ?A!"

Bảo Lam nén cười thật sự là rất vất vả, nói, Bảo Lam thật muốn hỏi hỏi: Tịch, ngươi không phát hiện ngươi rất ngây thơ sao?

Bất quá, lời này hiển nhiên nói vào lúc này đúng là không thích hợp, ai bảo mình chọc vị tiểu gia này đây?

"Bảo Lam không dám, Bảo Lam thật sự sai lầm rồi, Bảo Lam cho tới bây giờ cũng chưa có đối diện!"

Hai tay dây dưa, bộ dạng phục tùng thuận theo thật là thuần chất bộ dáng
tiểu tức phụ! Mặc cho Băng Tịch tức giận, đối với Bảo Lam cũng là không
có phát cáu, chỉ là, như thế buông tha cho nàng chẳng phải là rất tiện
nghi cho nàng sao? Như vậy đã nói lên mình dễ chọc, lần sao Bảo Lam càng thêm kêu ngạo! Mặc dù Bảo Lam kêu ngạo cũng không có gì, vấn đề là, Bảo Lam sẽ từ từ chán ghét mình! Nam nhân, đòi hỏi phải duy trì sức quyến
rũ lâu dài, nên tức giận thì phải tức giận!

Nghĩ đến Tường Vũ đối với mình nói những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Tịch căng
thẳng, sau đó, có bộ mặt phớt tỉnh với Bảo Lam nói: "Nói đi, ngươi sai ở chỗ nào?"

Bảo Lam thật sự rất muốn vươn hai tay ra hảo hảo chà
đạp khuôn mặt của mỹ nam này một chút, đây chính là điển hình vạn năm
chịu đựng a a a a!

Bảo Lam cũng rất là thức thời, trước tiên coi
như ghi nợ, sớm muộn gì cũng hảo hảo chà đạp ngươi! Hôm nay xem tâm tình cũng không tồi, trước hết bỏ qua cho ngươi!

"Hồi bẩm hoàng tử
Điện Hạ, Bảo Lam tội đáng chết vạn lần, Bảo Lam không nên cự tuyệt ngài
tiến vào phòng Bảo Lam, bởi vì Bảo Lam không nên không biết Tịch hoàng
tử ngài đưa canh hầm qua đây cho Bảo Lam! Bởi bì trước đó Bảo Lam không
có được thông báo! Bởi vì Bảo Lam bị thương mới có thể làm phiền ngài
đến đây! Bởi vì Bảo Lam theo bản năng thay Tiểu Ngọc Nhi đỡ trà nóng!
Bởi vì Tiểu Ngọc Nhi không phòng bị sẽ có người làm toàn thân nàng dính
nước trà! Bởi vì người thị nữ kia không cẩn thận để trà đổ! Bởi vì sự
tình luôn nằm ở ngoài suy nghĩ và dự đoán của con người!"

Bảo Lam vừa nói vừa nâng đầu lên, liền muốn biết nghe xong quá trình suy luận
"Đổ, đẩy, lễ" hoàn mỹ của mình, thì bộ dạng Tiểu Chính Thái này phản ứng ra sao!

Quả nhiên, Băng Tịch triệt để trợn tròn mắt, xú nha đầu
này, ở đâu ra nhiều đạo lý lớn như vậy? Cái này căn bản là ngụy biện,
cuối cùng còn không phải là đẩy trách nhiệm không còn một mảnh? Còn luôn miệng nói mình sai lầm rồi, cho tới bây giờ sẽ không đối diện?

Chỉ là, chuyện này nghe qua hình như sự việc thật sự là như vậy...Lam Lam nói thật đúng là có đạo lý....

Bất tri bất giác, Băng Tịch đã tiến vào bên trong bẫy mà Bảo Lam thiết lập, kỳ thực căn bản cái này là đúng, bởi vì vô luận cái gì sai lầm, đến
cuối cùng cũng có thể quy kết vì: "Sự tình luôn nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của con người!"

Bảo Lam nhìn thấy Băng Tịch đã có khuynh
hướng nghiêng về mình, thật sự là nhịn không được, mà bất đầu bật người
"Ha ha ha!" Cười to! Một bên cười còn một bên ôm bụng, tay kia thì đấm
cái bàn, thật sự là rất phô trương!

Băng Tịch coi như là đứa bé
ngốc, giờ phút này cũng biết được là xú nha đầu đang trêu cợt, thật là
ngay cả thẹn quá thành giận cũng lười, trực tiếp bất đầu, đưa ra tiểu ma trảo, một trận oanh tạc trên người cuồng tiếu Bảo Lam, Bảo Lam vốn đang cười, như thế nào chịu được Băng Tịch cố ý trêu đùa, thì cười né tránh
Băng Tịch quấy rối, hai người liền cười đùa thành một đoàn!

Đột nhiên một đội Ngự Lâm quân xông vào phòng Băng Tịch, thành công làm hai người đang náo loạn ngây dại!

Đội Ngự Lâm quân sắc mặt nghiêm túc, khí thế hung mãnh, thoáng cái mọi nơi đều quét qua tra xét, Tường Vũ hướng tới Băng Tịch cùng Bảo Lam đang
ngẩn ra nói: "Khởi bẩm Tịch hoàng tử Điện Hạ, Tường Vũ phụng lệnh Thái
Tử tìm Trương Ngọc tiểu thư, không biết Điện Hạ và Bảo Lam cô nương có
nhìn thấy Trương tiểu thư?"

Bảo Lam lập tức ngây ngẩn cả người,
cũng không quan tâm có phải thời điểm mình nói hay không, liền vội vàng
hỏi: "Ngươi nói Tiểu Ngọc Nhi làm sao? Cái gì tìm kiếm Tiểu Ngọc Nhi,
nàng đã xảy ra chuyện gì?"

Tường Vũ đương nhiên là biết Bảo Lam
cùng Tiểu Ngọc Nhi tình cảm không nhỏ, cũng không che dấu, bình tĩnh
nói: "Không thấy Trương tiểu thư, tìm khắp trên thuyền mấy lần, cũng
không thấy bóng dáng, Thái Tử đã hạ lệnh trở về địa điểm xuất phát, ven
đường tìm kiếm!"

"Cái gì?" Thoáng cái ý thức Bảo Lam liền mê mẩn, ven đường tìm kiếm? Này đại biểu Tiểu Ngọc Nhi rất có thể đã bị....Bảo
Lam đã không dám nghĩ thêm nữa, thất tha thất thiểu chạy tới hướng chính sảnh, Băng Tịch cũng biết đây là đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là xảy
ra chuyện lớn, cũng không thừa lời, đuổi theo Bảo Lam!

Phía trên
đại sảnh, Thái Tử luôn luôn vân đạm phong khinh rốt cục khôi phục lại
khuôn mặt vốn có, sắc mặt xanh mét, hai mắt sắc bén, vẻ mặt xơ xác tiêu
điều!

Thái Tử nhìn thấy sắc mặt Bảo Lam liền biết Tiểu Ngọc Nhi
không có ở chỗ nàng, một phần sắc mặt càng thêm chìm xuống, phía trên
đại sảnh, lạnh ngắt như tờ, Bảo Lam vốn chất vấn lời nói kệt ở tại trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.

Lúc này Bảo Lam mới
quan sát tình hình chính sảnh, Thái Tử cùng Băng Trạch cùng ngồi trên
chổ chủ vị, hai người sắc mặt đều hết sức khó coi, nhất là Thái Tử có
một loại xúc động muốn hủy diệt!

Lý Như Yên ngồi ở một bên, thị
nữ của nàng đứng một bên hầu, hai người một câu cũng không nói, sao đó
chính là nhóm thống lĩnh Ngự Lâm quân đi đi tới tới lui lui, tiến vào
chỉ nói một câu, sau đó đi ra ngoài: "Lầu một phòng bếp không có phát
hiện!"

"Lầu một phòng thị nữ không có phát hiện!"

"Lầu một nhà kho không có phát hiện!"

"Lầu một của thang lầu không có phát hiện!"

... ...

"Lầu hai chính sảng không có phát hiện!"

... ...

Mỗi tiếng vào một người bẩm báo, sắc mặt Thái Tử cùng Băng Trạch liền lạnh
xuống một phần, đến cuối cùng hận không thể đem những người này toàn bộ
giết sạch!

Cuối cùng là Tường Vũ đảm đương tiến vào bẩm báo:
"Khoang thuyền đã thận trọng tìm kiếm ba lần rồi, cũng không có phát
hiện bóng dáng của Trương tiểu thư!"

Lời này vừa nói ra, Thái Tử
lập tức đem cốc nước trong tay "Ba!" hung hăng bể nát! Trong phòng mỗi
người thật sự thở mạnh cũng không dám.

Trong không khí yên tĩnh cực kỳ quỷ dị, đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận chấn động trời đất: "Cút!...."

Trong lòng Bảo Lam như dây cung bị chặt đứt, đây là, đây là âm thanh của Băng Phong! Như thế bất lực cùng tuyệt vọng!

Ngay sau đó liền truyền đến tiếng nói quen thuộc hoa lệ: "Nhị ca, huynh bình tĩnh một chút! Có thể là Tiểu Ngọc Nhi ham chơi, không biết trốn ở đâu
rồi đấy, huynh không cần nghĩ quá xấu được không?"

Song âm thanh
tuyệt vọng này càng thêm lãnh khốc: "Toàn thể nghe lệnh, hôm nay nếu là
tìm không thấy Tiểu Ngọc Nhi, các ngươi hết thảy đều xách đầu đến đây!"

Bảo Lam cực kỳ đau lòng, Băng Phong nhất định rất lo lắng đi!

Bảo Lam chạy nhanh ra khỏi chính sảnh, hướng về phía phát ra âm thanh tìm
kiếm, cuối cùng ở bong thuyền phát hiện Băng Phong, nhưng mà, Bảo Lam
một bước cũng bước không được rồi, Băng Phong làm sao có thể....Làm sao
có thể biến thành như vậy...Đáng sợ như vậy......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui