Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Băng Phong ngồi vững
như Thái Sơn, sừng sững bất động, dù cho tỏ rõ hài lòng, hoặc là nhìn
căm thù, hoặc là ánh mắt ghen tị không chút kiêng kị gì đều đánh đến
trên người của hắn!

Trong lòng Bảo Lam tràn đầy cảm động, vô luận là hình dạng gì, người nam nhân này hiểu mình!

Bảo Lam tiếp tục nói: "Khởi Bẩm Phong hoàng tử Điện Hạ, tướng sĩ bên ngoài, biết các ngài khổ tâm, ngài không ăn cơm, bọn họ làm sao dám ăn trước?"

Băng Phong nâng mắt lên liếc nhìn Bảo Lam một cái, chỉ liếc mắt một cái,
liền thấy trong mắt Bảo Lam nồng đậm chân thành cùng thương yêu!

"Truyền lệnh!"

Hai chữ là đủ!

Cuối cùng Bảo Lam hiểu ý cười, đây thực sự là khởi đầu tốt đây!

Bọn họ đều là người tinh thông, hôm nay làm sao không hiểu mục đích lới nói của Bảo Lam, chính là nghĩ biện pháp để cho những người tôn quý ở
đây lấp đầy bụng!

Lý Như Yên âm thầm kêu đáng tiếc, thật là tiếc
cho một cơ hội tốt như vậy, nếu lời này do tự mình nói ra thật là một
chuyện đáng giá hưng phấn cỡ nào! Không khỏi oán hận nhìn Bảo Lam một
cái, đều là do tiện nhân nhiều chuyện đáng chết này! Thật là đáng chết,
vừa giải quyết một người, như thế nào lại xuất hiện một người?

"A, Bảo Lam muội muội thật là thông minh, cho nên nghĩ ra cái biện pháp này đến lấp đầy bụng, ha hả, ngươi nói nếu tâm tư ngươi đặt trên việc tìm
người, thì còn có vấn đề khó khăn gì đây?"

Lời nói Lý Như Yên kẹp thương đeo gậy, chính là hãm hại Bảo Lam không chút lưu tình, cho là
Bảo Lam nói dối vì mình không chịu được đói, cho nên mới dùng kế! Lại
nói thẳng Bảo Lam có nhiều tâm tư, then chốt là không có hảo tâm, ngay
cả thái tử cùng ba vị hoàng tử cũng bị ngấm ngầm mưu tính!

Lần
này hình tượng Bảo Lam có thể nói là tràn ngập nguy cơ, phải biết phòng
ngừa miệng người còn khó hơn ngăn dòng nước chảy, người người đang nghe, còn là nữ nhi Thừa tướng tự mình nói ra, một truyền mười, mười truyền
trăm, có thể tưởng tượng được Bảo Lam ngày sau có danh tiếng xấu thế
nào!

Nhất là Băng Tịch xem không được có người nói xấu Bảo Lam,
đây chính là người mà mình luôn nâng niu ở trong lòng, càng không cần
nhắc tới Lý Như Yên mà hắn luôn chán ghét!

"Lam Lam để cho chúng
ta dùng bữa thế nhưng trở thành người có mục đích, Lý tiểu thư, theo ý
của ngươi mấy người chúng ta xác định là kẻ đói khát hả? Thật là to
gan!" Một câu cuối cùng, lời nói run lên, vẻ mặt Băng Tịch lập tức
nghiêm túc, điều này làm cho mọi người bên trong phòng nhíu chân mày
lên! Đặc biệt là Băng Phong!

Băng Phong đang suy nghĩ đã bao
nhiêu năm mình chưa từng thấy qua đệ đệ tức giận? Đừng nói là tức giận
ngay cả thời điểm xụ mặt, tựa hồ cũng rất ít, lần gần nhất cũng là rất
nhiều năm trước đi! Nghĩ tới đây nhẹ nhàng thở dài một cái: Tịch đối với Bảo Lam mà nói, rất là bất thường a! Như thế nào mới tốt đây?

Lý Như Yên có thể nói là tình cảnh bi thảm, mình không phải là ứng phó một tiểu nha hoàn sao, thế nào lại đưa tới Tịch hoàng tử bất mãn đây? Phải
biết rằng Tịch hoàng tử có tiếng là hữu hảo, nhiệt tình với mọi người,
dù cho là nha hoàn cũng chưa từng lớn tiếng qua, thế nào đến nơi này
liền...Hừ! Điều do hồ ly tinh Tiểu Ngọc Nhi, cùng nàng trộn lẫn đầy
người đều có mùi hôi của hồ ly!

Bất quá, dù cho Lý Như Yên mượn
mười lá gan cũng không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể là "Khéo hiểu
lòng người" nói sang chuyện khác: "Tịch hoàng tử thật biết nói đùa,
người nào không biết ngài xưa nay đối đãi "Nô tài" rất đại lượng, cũng
là Như Yên không đúng, ha hả, Như Yên còn không phải là vì 'Sống chết
không rõ' của Tiểu Ngọc Nhi mà lo lắng sao!"

Lý Như Yên cố ý nhắn mạnh hai chữ "Nô tài" cùng "Sống chết không rõ", điều làm cho sắc mặt
mọi người trong đại sảnh cũng hơi biến đổi, hiện tại tung tích Tiểu Ngọc Nhi là cấm kỵ nha, Lý Như Yên vừa nói như thế, không phải là rõ ràng
nguyền rủa Tiểu Ngọc Nhi sao?

Bảo Lam liền nổi đóa ngay tại chỗ: "Ngươi mới sống chết không rõ, cả nhà ngươi mới sống chết không rõ!"

Lý Như Yên làm sao chịu nổi chèn ép này, tức giận đỏ mặt tía tai: "Ngươi
tiện nhân này, bằng ngươi cũng dám nguyền rủa ta? Ngươi cũng không soi
mặt vào trong nước tiểu mà xem chính ngươi có cái đức hạnh gì!"

"Bổn cô nương xinh đẹp, hoa nhường nguyện thẹn, ngươi ngay cả nước tiểu của ta cũng không sánh nổi!"

"Ngươi trời sinh chính là kẻ ti tiện, không trách được cả ngày vây quanh Tiểu
Ngọc Nhi xoay tròn, không phải là muốn bay lên đầu làm Phượng Hoàng sao? Ta cho ngươi biết cho dù bay cao hơn nữa, ngươi cũng chỉ là con chim
Điểu!"

"Ta là cái gì quản ngươi đánh rắm? Ta coi như là Điểu,
cũng là hảo Điểu, ăn côn trùng cũng không ăn người có đức hạnh như
ngươi!"

Khi người phụ nữ chanh chua gặp lời nói độc ác, so chính là miệng lưỡi bén nhọn! So chính là ai vô sỉ hơn!

Lý Như Yên đúng là bị chọc tức: "Ngươi là Điểu nhìn còn ghê tởm hơn ta là
côn trùng đây! Ta chính là côn trùng...Ngươi TMD mới phải côn trùng! Cả
nhà ngươi đều là côn trùng!"

Lý Như Yên thật là tức lý trí hoàn toàn biến mất, ngay cả lời nói mình là côn trùng cũng có thể nói ra!

Ngược lại Bảo Lam bình tĩnh: "Đúng nha, cả nhà ngươi đều là côn trùng, nhưng
ta chỉ chạy theo con người, sẽ không coi trọng loài sinh vật ghê tởm này , cho nên ngươi không cần lo lắng, ngươi cứ thỏa thích làm người khác
buồn nôn đi ha!"

"Ngươi...Ngươi...Người đâu, đem nàng trói lại ném vào trong nước bồi Tiểu Ngọc Nhi làm mồi cho cá cho bổn tiểu thư!"

"Lớn mật!"

"Ai dám động!"

"Ngươi phản!"

"Ngươi có lá gan nói lại lần nữa!"

Lời Lý Như Yên vừa ra, lập tức dẫn đến cùng chung mối thù với bốn vị hoàng
tử, bốn vị hoàng tử tại chỗ nổi đóa, ánh mặt tựa như kiếm, nhìn thẳng Lý Như Yên!

Rốt cuộc Lý Như Yên cảm thấy Tử Thần là gần như thế
nào, khiếp đảm rụt về phía sau mấy bước, sau lưng đụng vào khay trà,
chén nước "loảng xoảng!" Một tiếng bể ở trên mặt đất, sắc mặt Lý Như Yên càng thêm trắng mấy phần, rụt lại cái cổ không dám mở miệng!

Bất quá, dễ nhận thấy có người cũng không muốn bỏ qua cho cơ hội tốt như
vậy, vì vậy một người lãnh khốc lên tiếng: "Toàn thể nghe lệnh, nếu mà
Tiểu Ngọc Nhi có một chút tổn thương, chắc chắn hoàn lại gấp mười lần
trên người Lý Như Yên! Tiểu Ngọc Nhi mà uống một hớp nước, Lý Như Yên
uống một bầu, Tiểu Ngọc Nhi bị tổn thương một đao, Lý Như Yên mười đao,
trên mặt Tiểu Ngọc Nhi bị thương, trực tiếp đem Lý Như Yên hủy dung! Tam quân nghiêm túc thi hành, không được sai sót!"

"Không! ngươi
không thể như vậy! Ngươi không có cái quyền này! Ngươi dám!" Lý Như Yên
che mặt của mình hét lên, đây tuyệt đối không được, mình còn trông cậy
vào gương mặt này mà gả cho Thái tử, tương lai trở thành Hoàng Hậu, nếu
là hủy khuôn mặt...nếu là hủy khuôn mặt...Tuyệt đối không thể!

"Đừng tưởng rằng ngươi là một Hoàng tử thì ngươi muốn làm gì thì làm, ta cho
ngươi biết, ta không sợ ngươi, cha ta cũng không sợ ngươi, cả nhà của ta cũng không sợ ngươi!"

"Đủ rồi!" Thái tử quát to một tiếng, ngăn
trở chứng cuồng loạn của Lý Như Yên, "Hôm nay Lý tiểu thư mệt mỏi, người đâu, đưa tiểu thư trở về nghỉ ngơi thật tốt!"

"Không, ta không đi trở về! Ngươi để cho ta nói, ta..."

Thái tử hướng về người của mình nháy mắt, người Ngự Lâm quân kia tay mắt
lanh lẹ bưng kín miệng Lý Như Yên, Lý Như Yên còn hung hăng lại đá lại
đánh, chết sống không chịu đi. Người Ngự Lâm quân này có lẽ mất rất
nhiều sức lực mới mạnh mẽ đưa nàng nữa đẩy nữa cưỡng níu đi ra ngoài!
Thế nhưng vẫn bị Lý Như Yên cắn, đạp không ít!

Nữ nhân! Thật là động vật đáng sợ!

Trải qua sự kiện lần nay nam nhân thống nhất nhận thức!

Băng Phong đưa mắt hướng về người trong góc, nữ nhân này không giống nhau đi!

Băng Tịch thì đang suy nghĩ, quả nhiên là Lam Lam nhà ta là tốt nhất!

Bảo Lam đang ngẩn người, bởi vì Bảo Lam nhìn thấy vật này...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui