Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Đêm này rất dài, thời gian tựa như không có bình mình!

Rõ đã là sáng sớm, nhưng vì sao không có ánh sáng?

Cuối cùng!

Cả đêm vô cùng lo lắng, đổi lấy chính là rạng sáng vô tận thất vọng!

"Khởi bẩm Thái tử cùng ba vị hoàng tử Điện Hạ, chúng ta đã phái người dọc
theo hai bên sông Ngạn tìm ba lần, không có...không có phát hiện tung
tích Kim Ngọc tiểu thư!" Vẻ mặt Tường Vũ hiện đầy mệt mỏi, suốt đêm lục
soát, đem sức người dốc lòng tìm kiếm cả con sông này, gần như đã tiêu
hao hết toàn bộ tinh lực của Ngự Lâm quân, cho dù là nam nhi bảy thước
rốt cục cũng không di chuyển nổi bước chân. Nhưng bọn họ lại không thể
dừng tiến độ, bọn họ biết Trương tiểu thư mất tích đại biểu cho cái gì,
hoặc giả triều đình hỗn loạn, hoặc giả trăm họ thiên hạ bá tánh! Có thân nhân của hắn, cũng có thân nhân của hắn! Bọn họ cũng không gánh nỗi
trách nhiệm nặng nề này!

Nhưng, đối mặt với sự thật, bọn họ có
thể có biện pháp gì đây? Nếu như có thể, bọn họ rất muốn lên núi đao
xuống chảo dầu để tìm Tiểu Ngọc Nhi đem trở về! Nếu như có thể, cho bọn
hắn thêm một ngày nữa được không? Nếu như có thể, không cần xảy ra chiến tranh được không?

Những hán tử đỉnh thiên lập địa này, bọn họ vì bảo vệ quốc qia của mình, bảo vệ ruộng vườn nhà cửa của mình, không
tiếc mất đầu, nhiệt huyết cao, đối mặt với chiến tranh bọn họ nguyện
tuyệt đối sẽ không chớp mắt, nhưng mà người nhà của bọn họ?

Bọn
họ cũng là nam nhân có máu có thịt, bọn họ cũng có mẹ sinh cha dưỡng,
bọn họ cũng có người mới vừa cưới vợ vào nhà, bọ họ cũng có con cái khỏe mạnh kháu khỉnh, bọn họ cũng có người đang lúc khó có được chân tình!
Có thể là vì thường thấy chiến tranh tàn khốc, hay là luyện tập huấn
luyện nặng nề gian khổ, hiện tại bọn họ càng thêm quý trọng cuộc sống
tốt đẹp!

Nhưng là, nếu như, chiến tranh lại xảy ra...

Bọn
họ không thể tưởng tượng mình và những hán tử chính nghiã cùng chung chí hướng vì quốc gia cùng nhau xông lên chiến trường, các nàng nên làm cái gì bây giờ? Các nàng nhỏ yếu như thế, các nàng cần che chở như vậy! Các nàng có đủ khả năng chịu được gánh nặng gia đình, các nàng có đủ kiên
cường chờ ngày tương phùng?

Chiến tranh, xin thương xót chúng ta những người trân trọng hạnh phúc!

Mỗi ngày Tường Vũ cùng bọn họ sinh hoạt chung một chỗ, làm sao không biết
suy nghĩ trong lòng bọ họ? Chỉ bất qua, vị cao cao tại thượng kia hoặc
mấy vị kia, có thể hiểu rõ không?

Bảo Lam biết chuyện đã vô cùng
khẩn cấp, có thể tối hôm qua cái vật kia có thể...nghĩ tới đây, lập tức
Bảo Lam hạ quyết tâm, lặng lẽ hướng bên ngoài đi tới...

Giờ phút
này trong lòng Lý Như Yên là cực kỳ kích động, tin tức như thế với nàng
mà nói, là rất có lợi, ít đi một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, cái nha đầu Bảo Lam chết tiệt kia còn có thể nhảy nhót mấy ngày! Nghĩ tới đây, theo bản năng Lý Như Yên nhìn về phía Bảo Lam, lại thấy Bảo Lam đi ra ngoài
với vẻ mặt băn khuân, Lý Như Yên chìa tay gọi nha hoàn Hoa Chi bên cạnh: "Đi, dán mắt chặt chẽ Bảo Lam!"

Hai người này cứ như vậy một
trước một sau đi ra ngoài, ánh mắt Băng Phong di chuyển, cũng không có
nói gì, chỉ là giống như những người khác, giả vờ như cái gì cũng không
nhìn thấy!

Bảo Lam ra khỏi đại sảnh, vòng qua một tòa tiểu núi
giả, liền thấy được ở phía trên một thân cây treo dấu hiệu lá cây màu
xanh, đây là tín hiệu ngầm đặc biệt của tiêu cục đệ nhất Thiên Địa, chỉ
có nhân sĩ cao cấp của tiêu cuc đệ nhất Thiên Địa mới có thể biết, điều
này cũng phòng ngừa có người tiết lộ bí mật.

Bảo Lam căn cứ tín hiệu chỉ thị, ở dưới tàng cây chờ đợi, chờ đợi người của mình tới...

Bảo Lam nhìn thấy một Ngự Lâm quân hướng bên này đi tới, nhưng là, cái bóng dáng này làm sao lại nhìn quen mắt như thế?

Đợi cho người đến gần, Bảo Lam kinh ngạc miệng có thể nhét một quả trứng gà: "Nhị sư huynh, tại sao là huynh?"

Ngược lại biểu hiện của Thiên Thạch rất điềm tĩnh: "Đương nhiên là ta!"

Bảo Lam cảm thấy âm thanh vừa rồi của mình quá lớn, vội vàng cẩn thận khôi
phục, thế nhưng trong giọng nói lo lắng lại càng rõ ràng: "Nhị sư huynh, làm sao huynh lại vọng động như thế? chẳng lẽ huynh quên Băng Phong
cùng Băng Tịch đều biết lai lịch của huynh, nếu như bị bọn họ phát hiện
thân phận của huynh, huynh có thể nguy hiểm!"

"Ngược lại ngươi gọi rất thân thiết đi!" Thạch Thiên nhỏ giọng lầm bầm.

"Huynh nói gì? Muội không nghe rõ."

"Ta nói không có việc gì, không phải bọn họ cũng biết thân phận của muội
sao. Muội đã không có việc gì, huynh cũng không có việc gì." Thạch Thiên tin tưởng nói, thật ra thì trong lòng cũng không nắm chắt, phải biết
rằng Bảo Lam thế nhưng rất được lòng người, điểm này ngay cả hắn cũng có thể nhìn ra, nhưng là mình? Quên đi, bất kể như thế nào, cũng muốn theo bên người Tiểu sư muội!

"Nhị ca, muội vẫn thấy không ổn, hiện tại huynh vẫn là thừa dịp đi nhanh lên đi, nơi này thật sự là quá nguy hiểm!"

"Lam Lam, nhiều Ngự Lâm quân như vậy, bọn họ sẽ không phát hiện được huynh!
Huynh bảo đảm nhất định sẽ ẩn núp thật tốt, sẽ không để cho bọn họ phát
hiện được huynh!" Thạch Thiên nhìn gương mặt Bảo Lam lo lắng trùng
trùng, không nhịn được liền nộp vũ khí đầu hàng, "Lam Lam, thực lực của
huynh muội còn chưa tin sao? Chút che dấu chính mình vẫn còn nắm chắc!"

Bảo Lam cũng cảm giác mình có chút kinh ngạc, thật ra có Nhị sư huynh ở bên cạnh, mình làm việc cũng rất nhiều thuận tiện, quan trọng hơn, Bảo Lam
sẽ lại không có cảm thấy mình đơn độc, có Nhị sư huynh vạn năng sẽ bảo
vệ mình! Nghĩ đến đây, Bảo Lam cũng không kiên trì nữa, bất quá, dặn dò
vẫn là rất cần thiết: "Nhị ca, huynh làm việc nhất định phải cẩn thận,
dựa vào mấy ngày muội quan sát, bốn người bọn họ đều không phải là nhân
vật đơn giản, nhất là Thái tử và Băng Phong, một vân đạm phong khinh
nhưng cái gì cũng nắm giữ, một mặt vô biểu tình nhưng lòng dạ cực sâu,
hai người kia cũng rất đáng sợ! Huynh nhất định không nên cùng bọn họ
xảy ra xung đột"

Thạch Thiên cảm nhận được sự quan tâm của Bảo
Lam, trong lòng tràn đầy vô cùng sung sướng, chỉ cần ở trước mặt Lam Lam thì có thể cảm thụ được giá trị tồn tại của mình, chút mạo hiểm này thì coi là gì đây?

"Lam Lam, muội cứ yên tâm đi, vì muội có bỏ ra
sinh mạng huynh cũng sẽ không chút nào do dự!" Thạch Thiên trịnh trọng
nói, đúng là giọng nói của nam tử hán đặt biệt bá đạo, là ánh mắt của
nam tử hán đặt biệt kiên trì!

Bảo Lam nhất thời bị trấn trụ,
không biết nên nói cái gì, Bảo Lam vẫn luôn xem đây đều là các ca ca của nàng, chưa từng có nghĩ đến chuyện nam nữ. Bảo Lam cũng không biết từ
khi nào mình bắt đầu trở nên nhạy cảm vậy? Có lẽ là từ những rung động
khi đối diện với Băng Phong.

Nhưng đây là Nhị sư huynh của mình a, mình vẫn luôn đối xử như ca ca ruột thịt nha, vậy phải làm như thế nào đây?

Thạch Thiên cũng chưa từng nghĩ sẽ thổ lộ tình cảm của mình, ở trong mắt của
Thạch Thiên, đây chính là một tiểu cô nương, ngay cả đi dạo tiểu cô
nương này vẫn luôn luôn vây quanh huynh đệ bọn họ, bọn họ cũng đều kiên
nhẫn che chở nàng, dung túng nàng, chờ đợi nàng lớn lên, nhưng là, kể từ khi xuống núi, từ lúc gặp Băng Phong cùng Băng Tịch, tất cả lại bất
đồng, Thạch Thiên bắt đầu cảm thấy hoang mang, chỉ sợ cô gái xinh đẹp
này cứ như vậy sẽ thuộc về người khác!

Ban đêm Thạch Thiên có cảm giác rất là xấu xa, như thế nào lại có tâm tư với Tiểu sư muội, tại sao lại có thể tồn tại ham muốn chiếm giữ Tiểu sư muội? Nhưng mà lúc này
hắn không có thể khống chế, chỉ cần không có ở bên cạnh Lam Lam, hắn cảm thấy tâm trống rỗng, không có sức sống.

Hôm nay trở đi, quan
trọng nhất chỉ muốn canh giữ Lam Lam bên cạnh, vĩnh viễn trông coi,
không bao giờ rời đi nữa! Cái quái gì nguy hiểm hay không nguy hiểm, hết thảy đi gặp quỷ đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui