Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Trong lúc mọi người đang chờ mong, nàng lắc đầu một cái với Hoàng hậu.

Hình như đáp án này không chỉ khiến Hô Diên Phong kinh hãi mà khiến Hàn Hạo Thần cũng kinh hãi, bởi vì hắn hiểu rõ, nàng nhất định biết hắn ta, nếu không nàng sẽ không gọi tên tuổi của hắn ta ra, đây là chuyện khiến hắn canh cánh trong lòng, cũng là chuyện khiến hắn bất an hất.

"Không biết? Mộng nhi! Làm sao nàng có thể nói không biết ta?" Hắn ta kéo tay nàng bắt đầu chất vấn, ''Đến tột cùng hắn ta có chỗ nào tốt mà nàng lại làm bộ không biết ta? Cái hắn có thể cho nàng thì ta cũng có thể cho nàng, tại sao nàng lại tuyệt quyết như vậy?''

Nàng đau, dùng hết sức tránh đi sự kiềm chế của hắn ta, Hàn Hạo Thần vội vàng tiến lên kéo tay hắn ta ra, bảo hộ nàng trước mặt mọi người.

''Đại hoàng tử, Mộng Nhi đã nói không biết ngươi, chẳng lẽ ngươi buộc nàng nói biết ngươi rồi theo ngươi về sao?'' Hắn ôm chặt lấy nàng chất vấn, giờ khắc này hắn muốn nghe nàng mở miệng, nói lòng nàng chỉ có hắn mà thôi, người nàng thích nhất là hắn, không có người khác.

Hô Diên Phong muốn kéo lại nàng, nhưng nàng lại rúc vào ngực Hàn Hạo Thần, một bộ dáng muốn giữ khoảng cách, Hô Diên Phong chưa bao giờ thấy qua nàng như thế này, nếu tướng mạo của nàng không phải như cũ, nàng cũng không có tỷ muội, hắn nhất định cảm thấy mình nhận lầm người, nhưng bây giờ.....

Hắn vô lực ngã ngồi ở trên ghế.

Ngày thứ hai nàng tỉnh lại ở trong viện, dụi dụi con mắt, các cung nữ đã đứng ở một bên chờ phục vụ, sau khi đánh răng rửa mặt xong, nàng thích phơi nắng ăn bữa sáng, đây là thói quen của nàng.

Thật ra đêm qua cũng không ngủ ngon, mặc dù giường không khác mấy giường ở trong phủ Vương gia, nhưng chỉ là không có thói quen, nàng chỉ là quen giường rồi.

Chỉ là quen giường. . . . . .

Nàng cảm thấy buồn cười với cái ý niệm này. Không phải ở Vương phủ ngủ rất yên bình sao? Nhưng nàng đến Vương phủ chỉ có mấy tháng mà thôi, sao nói giống như nhà mình?

Các cũng nữ quy củ thỉnh an nàng như thỉnh an Hoàng hậu, chỉ là nàng còn chưa có đi đâu thì Hoàng hậu đã tới trước, xem ra chỉ có thể là truy cứu chuyện hôm qua. Chỉ là ngoài Hoàng hậu ra thì còn có một người khác, xem cách ăn mặc thì giống như phi tần.

Nàng nhìn họ sóng vai đi tới thì không nhịn được đầu cười lạnh.

Hai nữ nhân giả bộ tỷ muội tình thâm như vậy, người người trong cung đều mật trong miệng kim giấu trong bông, người nào có tâm kế mới có thể đứng vững ở hậu cung, mà nữ nhân kia có thể sóng vai cạnh Hoàng hậu, xem ra địa vị không thấp, hơn nữa tâm kế cũng không thấp.

Thấy hai người đã tới gần, nàng bỏ đũa xuống tiến lên nghênh đón, quy củ là không thể thiếu được. Dù nói thế nào thì ngày mai nàng chính là Vương phi rồi, không thể để mất mặt hắn được.

"Lạc cô nương không cần đa lễ." Hoàng hậu nâng tay nàng lên, cung nữ cũng đỡ nàng lên.

Nàng âm thầm khinh bỉ, cái gì không cần đa lễ, nếu như nàng không đa lễ, không biết nàng phải chịu ngôn ngữ chỉ trích nào nữa.

''Lan phi, người này là Lạc cô nương chuẩn bị lập gia đình với Thần vương gia mà ta nói với ngươi, sẽ theo lễ nghi của công chúa để hoàn thành hôn lễ ngày mai.'' Hoàng hậu giới thiệu xong thì nói với nàng, ''Lạc cô nương, vị này là Lan phi, cũng là nữ nhi của Thừa tướng.''


Nữ nhi của Thừa tướng? Là tỷ tỷ Hoa Thiên Lan của Hoa Thiên Nhụy.

Nàng thấy Lan phi đang quan sát mình, cũng nhìn thấy dụng ý khác của nàng ta, không biết vì sao, kể từ khi tới cổ đại, nàng cũng nhiều tâm tư, tâm cũng tăng cường sự đề phòng.

Mặt nàng không biến sắc chúc phúc thân thể Lan phi, Lan phi lại đánh giá nàng một lần nữa.

Cuối cùng Hoàng hậu phá vỡ cục diện bế tắc: ''Được rồi, mọi người đừng đứng nữa, ngồi xuống hàn huyên một chút. Sao Lạc cô nương lại dùng bữa ở đây?''

Lạc Tử Mộng hắng giọng một cái, muốn mở miệng, lại phát hiện không phát ra âm thanh nào, không thể làm gì khác là gật đầu cười. Hoàng hậu cũng hiểu đại khái, gật đầu cười nhẹ nói, ''Thì ra Lạc cô nương thích phơi nắng dùng bữa.''

Nàng gật đầu một cái.

Lúc này, Lan phi nói châm biếm: ''Lạc cô nương không thể mở miệng nói chuyện sao? Nghe nói là trúng độc?''

Nàng nhìn Lan phi một cái, cầm ly trà lên hớp một ngụm.

Thật là nói nhảm, đã nghe người ta nói rồi còn đến hỏi nàng, nhiều nước miếng quá không có chỗ dùng sao?

''Không biết có thể khỏi không?'' Trong lời nói của Lan phi không có chút ân cần nào, trên mặt còn cười hỏi có tốt lên không, đúng là diễn trò không có nơi diễn.

Lạc Tử Mộng cũng không giận, chỉ là đặt ly trà xuống nhún vai một cái.

Thấy bộ dáng thoải mái của nàng, nàng thu lại nụ cười quay đầu nhìn Hoàng hậu, ''Mặc dù Vương gia cưới dạng phi tần nào thì ta cũng không thể xen vào, nhưng Thần vương gia là người hoàng thất, không thể cưới một Vương phi câm được?''

Hoàng hậu dùng khăn lụa che miệng ho khan một tiếng, không ngờ Lan phi nói trực tiếp như vậy.

''Chuyện này.....Thần vương gia đã quyết thì có ai ngăn được chứ. Hơn nữa Lạc cô nương dịu dàng hiền thê, nên cũng không bị chỉ trích nặng.'' Hoàng hậu nói giúp nàng một câu.

Lan phi xì mũi coi thường: ''Dịu dàng, hiền thê....'' Nàng dừng một chút sau đó nghĩ tới điều gì, hướng vế phía Lạc Tử Mộng.

''Nhìn qua đúng là cô nương dịu dàng hiền thê, mặc dù tính cách không biết có chuyển biến tốt được không, nhưng tướng mạo này gả cho Thần vương cũng không tính là thất lễ.'' Lời nói của Lan phi khiến nàng thiếu chút nữa phun trà ra, ai ngờ tiếp theo mới tiến vào chủ đề, ''Chỉ là thân là Vương gia luôn có nhiều nữ nhân phục vụ mới phải.''

Lạc Tử Mộng cau mày nắm cái ly, nếu như đập chết nàng có thể không cần ngồi tù, nàng đã sớm làm như vậy.


"Lời nói của Lan phi có ý tứ là....'' Hoàng hậu hỏi hộ nàng.

Lan phi cười nhẹ rồi nói ra: "Thật ra thì Tam muội của ta quen biết với Thần vương đã lâu, hơn nữa tình đầu ý hợp, Tam muội lại hiểu Thần vương, hiểu được nên chăm sóc hắn như thế nào, nhưng cũng không nói chỉ cưới một mình nàng ta sao? Nghĩ rằng Lạc cô nương hiểu lễ nghĩa như vậy, cũng không để ý nhiều nữ nhân giúp ngươi chăm sóc Thần vương chứ?''

Lạc Tử Mộng cắn chặt hàm răng không có lên tiếng. Nàng biết ở nước Hàn Vũ, nếu trượng phu muốn cưới vợ bé thì chính thất phải đồng ý. Hiện tại mặc dù nàng chưa gả cho hắn nhưng ván đã đóng thuyền rồi. Để cho nàng đồng ý, trừ phi nàng chết.

"Chẳng lẽ Lan phi muốn hoàng thượng gả....?" Hoàng hậu hỏi.

Lạc Tử Mộng nhìn về phía Hoàng hậu, không biết Hoàng hậu có biết mục đích của nàng ta không?

Lan phi che miệng cười một tiếng: "Lúc nào thì cần hoàng thượng đi mời gả, Tam muội và Thần vương chính là thanh mai trúc mã, trước đó Thần vương thấy Tam muội tuổi còn nhỏ, cũng không muốn nàng ấy vất vả làm nội trợ sớm, chỉ là chờ qua năm sau, Tam muội tròn mười bảy tuổi rồi, chờ tiệc sinh nhật hôm đó, chắn hẳn không cần ta nói thì Thần vương sẽ tự mình xin hoàng thượng hạ chỉ gả cưới.''

Chuyển ánh mắt lên người nàng rồi nói tiếp: ''Hơn nữa Tam muội còn có tỷ tỷ như Lạc cô nương chuẩn bị, đến lúc đó sẽ không cần khổ cực như vậy, chắn hẳn Thần vương cũng không sợ Tam muội bị mệt nữa. Lạc cô nương, đến khi đó Tam muội làm phiền ngươi chăm sóc rồi.''

Nàng cảm thấy tức ở ngực, nuốt không nổi nhả không ra. Nhớ lại mình và nàng ta xảy ra mâu thuẫn thì Hàn Hạo Thần luôn trách cứ mình trước, chưa nói nàng ta một câu, khiến lòng nàng càng thêm buồn bực.

Chờ mãi không thấy hắn đến, nàng khó tránh có chút mất mát, biết đây là quy củ, nhưng Lan phi đến nói như vậy cũng khiến nàng có chút hoảng hốt.

Sau khi ăn tối xong, nàng không có việc gì. Trong cung, không thể ồn ào về đêm.

Vẫn muốn nằm xuống dứt khoát ngủ một giấc, ai biết được nàng ở tẩm điện, một người đã tiến vào bên trong.

"Mộng Nhi!''

Nàng nhảy lên từ trên giường.

Mượn ánh nến, nàng thấy Hô Diên Phong không biết đứng ở đây từ bao giờ, nàng nhìn xung quanh, không có một cung nữ nào, trong phòng chỉ có hai người.

Hắn đi đến trước mặt nàng, tỉ mỉ quan sát, hắn tin chắc là Mộng Nhi, nhưng tại sao ánh mắt nhìn hắn lại không giống, hắn nhớ trước kia nàng dịu dàng như nước.

''Mộng Nhi, tại sao hôm đó nói không biết ta? Đến tột cùng là có nỗi khổ tâm gì?'' Hắn đưa tay muốn kéo nàng lại, ai ngờ nàng lui về sau mấy bước.


Hắn không dám tin lại bước thêm một bước: ''Có phải hắn đã làm cái gì với nàng? Nàng cảm thấy khó chịu chỗ nào?'' Hắn lo lắng Hàn Hạo Thần hạ độc với nàng, nếu như vậy thì hắn không thể chữa khỏi được.

Mỗi lần hắn bước lên thì nàng đều lui về sau, sau đó lắc đầu, thật ra thì bọn họ đều nhận lầm người, nàng biết người hắn tìm không phải nàng, hắn cũng không phải người nàng quen biết.

''Mộng Nhi....''

Tròng mắt nàng chợt lóe, đưa tay bảo hắn không cần đi qua, nàng cầm bút lông tính toán viết cái gì đó, lại phát hiện mình không biết dùng bút lông, viết ra một hàng chữ, chỉ sợ mỗi mình hiểu.

Ôm may mắn giơ giấy lên cho hắn xem, hắn chau mày lại.

''Mộng Nhi viết cái gì?'' Hắn cầm tờ giấy, xem qua xem lại, cuối cùng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, ''Mộng Nhi tinh thông cầm kỳ thư họa, vì sao hôm nay nét chữ lại như này...''

Nàng biết, hắn muốn nói ''khó coi''.

Bất đắc dĩ nàng lại viết ba chữ rồi giơ lên.

''Nhận lầm người?''

Nàng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng hiểu. Ai ngờ tay còn chưa bỏ xuống, hắn đã bắt được tay nàng, ''Không thể nào, không thể nhận lầm được, rõ ràng giống nhau, rõ ràng là nàng, sao có thể nhầm được?''

Lạc Tử Mộng thật sự hết cách rồi, không thể làm gì khác hắn là đá một cái vào đùi hắn, vuốt vuốt cánh tay bị hắn nắm.

Tròng mắt hắn lóe lên, hiện lên sự khổ sở.

Thật ra nàng thật lòng không muốn thương tổn hắn, thật sự hắn quá mức chấp nhất, quá tin sự phán đoán của mình, rõ ràng nhận lầm người, sao hắn không nghe nàng giải thích.

Hắn cười lạnh, tiếng cười có chút khổ, cũng có chút thất vọng, nhưng ở tẩm điện trống rỗng, tiếng cười của hắn khiến nàng khiếp sợ, ngày mai nàng phải thành thân, nếu người ta biết nửa đêm canh ba, có người trong tẩm điện của nàng, sau này sao nàng dám nhìn người?

Nàng vội vàng che miệng hắn, lại phòng bị nhìn cửa sổ và cổng, xác định không có ai mới trợn mắt nhìn hắn, chuẩn bị buông tay thì bị hắn nắm.

''Nàng sợ hắn hiểu lầm?'' Mặt hắn đầy đau đớn nhìn nàng, nàng muốn thoát, nhưng hắn lại nắm chặt hông nàng. Đang muốn hôn nàng thì nàng quay đầu sang một bên, môi hắn dừng ở không trung.

Thân thể hắn cứng đờ, nàng vội vàng tránh khỏi hắn.

Hô Duyên Phong hít sâu một hơi, lấy một viên thuốc ra từ trong vạt áo giống như làm một quyết định lớn, đưa cho nàng nhưng nàng không đón lấy.

''Thế nào, sợ ta hại sao?'' Hắn nhíu mày nói: ''Ta hiểu rõ, bây giờ nàng chỉ nhận biết hắn ta, nhưng dù như vậy thì ta cũng không muốn nàng có chuyện, viên thuốc này trước khi Tam đệ đi đã đưa cho ta, có thể trị giọng của nàng, sau khi ăn xong ngủ một giấc, ngày mai có thể nói chuyện.''

Lạc Tử Mộng có chút không tin tưởng, nếu Tam đệ đã sớm cho hắn, tại sao bây giờ mới lấy ra? Hơn nữa thay y nói hơn tháng nữa là nàng có thể nói, cần gì uống thuốc hắn đưa, ai biết có phải độc hay không.


Hơn nữa hắn vừa nói vừa cười khiến người ta phát rét.

Hắn tựa như hiểu tâm trạng của nàng, liền thở ra một hơi, ''Ta định đợi ngày nàng thành thân thì đưa thuốc cho nàng, nhưng không nghĩ nàng chối bỏ lời thề ước. Cũng được! Vậy ta cũng không muốn làm người khác khó chịu, uống thuốc đi, hạnh phúc của nàng không muốn đạt được ở chỗ ta, ta hy vọng hắn có thể cho nàng hạnh phúc.''

Thấy nàng lùi bước nữa, hắn lại nói: ''Thái y nói hơn tháng có thể mở miệng, nhưng tình huống không ổn thì có khả năng cả đời đều bị câm.''

Nàng cúi đầu, nếu cả đời không nói chuyện thì nàng chết quách cho xong.

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn hồi lâu, không nhận thấy vẻ mặt nói láo của hắn, tính toán tin hắn một lần.

Cầm thuốc trong tay, liền uống nước nuốt vào, cảm giác giọng nói hơi cay. Nàng nhìn hắn lại thấy hắn mím môi không nói.

Một cỗ khí nóng tràn lên, rồi lại tiêu tán, thay bằng một cỗ khí lạnh. Lạnh nóng luân phiên, nàng có chút buồn ngủ, cạn kiệt sức lực ngã ở trên ghế.

''Mệt thì nghỉ, mai sẽ khỏe.'' Âm thanh của hắn như trong gang tấc nhưng nàng không có hơi đáp lại.

Hắn đang chuẩn bị ôm nàng về giường nhưng cảm thấy có cái gì đó liền bước nhanh ra ngoài.

Cách tẩm điện không xa, Hàn Hạo Thần và Thiệu Tần nhìn thấy một bóng người đang nhanh chóng rời đi.

''Vương gia, mới vừa rồi có người....'' Thiệu Tần định nói tiếp thì cứng rắng nuốt xuống, nếu cung nữ thấy một người nam nhân đi ra từ tẩm điện của nàng ta thì nàng ta khó có thể làm người, Vương gia cũng không có mặt mũi nhìn ánh sáng.

Hàn Hạo Thần âm trầm bước nhanh vào tẩm điện, đứng ở cửa, hắn bảo mọi người lưu lại, tự mình bước vào.

Tẩm điện tuy lớn nhưng hắn có thể nhận thấy được mùi của nàng như cũ, mùi thơm cơ thể của nàng đã tràn đầy căn phòng dù chỉ có một đêm ngắn ngủi. Cũng chỉ một đêm ngắn mà hắn tương tư nàng như điên, hắn còn bị hoàng hậu chê cười là 'Một ngày không gặp như cách ba năm.'

Hắn đi vào, thấy nàng nằm ngủ trên bàn, chung quanh không có người hầu, không biết nàng phân tán đi hay có nguyên nhân khác.

Nhưng người kia tột cùng là ai? Nhìn như là nam nhân. Chỉ là nhìn bộ dáng này của nàng thì hắn biết không có chuyện gì xảy ra.

Hắn ôm ngang nàng lên, nàng chau mày vùi trong ngực hắn. Hắn muốn đặt nàng xuống thì nàng ôm chặt hắn hơn, hắn để nàng trên đùi, nhìn nàng như một đứa trẻ đang ngủ.

Nàng cảm giác ấm áp vây quanh mình, cảm giác đau đầu đã không còn, nhưng càng thêm buồn ngủ hơn.

Trong lúc lơ đãng, nàng cọ xát trước ngực hắn, đôi tay cho vào trong vạt áo hắn, mặc dù nàng chỉ muốn sưởi ấm, nhưng hắn lại nghĩ có phải trước kia khi mẫu thân ôm nàng, nàng cũng có thói quen đặt tay trước ....bộ ngực.

Hắn cũng không lấy tay nàng ra, để cho nàng ngủ thoải mái một chút, nhưng nhìn nàng ngủ, hắn không nhịn được hôn nàng một cái.

Chỉ là động tác của hắn quấy rầy mộng đẹp của nàng, nàng lập tức nhíu mày, quơ một hồi trong ngực hắn, chọc hắn khẽ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận