Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

"Hoàng thượng, có lẽ Mộng nhi say rồi, Thần Đệ cùng Mộng nhi xin được cáo lui trước." Hàn Hạo Thần ôm nàng đứng dậy sau đó nói.

Bởi vì lo lắng cho Lạc Tử Mộng mà thân thể của Hàn Hạo Hữu có chút nghiêng về phía trước, khi thấy Hàn Hạo Thần ôm nàng lên, hắn liền từ từ ngồi thẳng dậy, ho khan một tiếng chậm rãi trả lời: "Vậy trước tiên trở về phủ đi, hãy chăm sóc nàng thật tốt."

Mắt Hàn Hạo Thần lóe tia sáng lạnh, nhưng không một ai có thể phát hiện ra điều này, hắn gật đầu: "Thần Đệ xin được cáo lui trước."

Hoa Thiên Nhụy thấy Hàn Hạo Thần ôm Lạc Tử Mộng rời đi, xoay người muốn đuổi theo, lại bị Hoa Thiên Sóc giữ chặt cánh tay.

"Muội muốn đi đâu?" Hoa Thiên Sóc nhỏ giọng hỏi, mắt hắn trừng lên , tựa như đang cảnh cáo nàng.

"Nhất định là Lạc Tử Mộng cố ý, chắc chắn nàng ta đang giả vờ say rượu." Hoa Thiên Nhụy bĩu môi, không phục nói.

"Giờ vờ thì sao? Mà không giả vờ thì như thế sao? Nàng là Vương phi được Thần vương gia cưới hỏi đàng hoàng, nàng giả vờ hay không cũng không tới lượt muội phải quan tâm, lo cho chính bản thân muội thì tốt hơn."

Lời nói của Hoa Thiên Sóc khiến nàng ta cảm thấy không thoải mái: "Muội làm sao?" Nàng giận dỗi nói.

"Một cô nương chưa lấy chồng, lại dây dưa với nam nhân đã có vợ, muội đã từng thấy ai như vậy chưa? Nếu hắn thích muội, thì sẽ không lạnh nhạt với muội, nếu hắn không thích muội...dù muội có cố gắng lấy lòng hắn cũng chả ích gì." Hoa Thiên Sóc cầm ly rượu lên đặt bên môi, mặc dù tiếng nhạc to, còn giọng nói của hắn lúc to lúc bé, nhưng Hoa Thiên Nhụy vẫn nghe được hoàn toàn những gì hắn nói.

Nàng nổi giận đùng đùng, cũng biết bản thân mình có cố gắng mấy cũng vô dụng, nhưng nàng không cam lòng. Khi Hoa Thiên Nhụy quay đầu nhìn thì thấy dáng vẻ Hoa Thiên Sóc như có điều cần suy nghĩ, nàng không nhịn được nói: "Không phải là đại ca đang nói chính mình đấy chứ?"

Động tác cầm ly rượu trên tay của Hoa Thiên Sóc chợt chững lại.

Hoa Thiên Nhụy cầm đũa lên gắp chút thức ăn bỏ vào trong miệng từ từ nhai, ăn xong nàng ta mới lên tiếng: "Kể từ lúc đại ca biết Lạc Tử Mộng , Mị nhi tẩu tử có dùng cách thế nào đi chăng nữa để lấy lòng đại ca cũng đều vô dụng, không phải sao? Huynh nhiều thê thiếp như vậy, đã lâu rồi không có thân cận qua các nàng? Thật không giống đại ca chút nào!"

"Muội nghĩ hơi nhiều rồi đó." Hắn nâng ly rượu lên lập tức trút xuống cổ họng, lại phát hiện rượu cay gay gắt.

"Do muội suy nghĩ nhiều sao? Có lẽ đại ca có muốn cũng không được rồi."

Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói câu nói, làm gợi lên nỗi chua xót trong tận đáy lòng Hoa Thiên Sóc, xem ra hắn đã thật sự thích nàng, bằng không sẽ không bởi vì một câu nói của người khác mà tim đau nhói, tinh thần hao tổn.

Hắn trừng mắt nhìn Hoa Thiên Nhụy một cái, sau đó không để ý tới nàng nữa, Hoa Thiên Nhụy thầm cười lạnh.

Trên xe ngựa, Lạc Tử Mộng bị Hàn Hạo Thần gắt gao ôm trong ngực, mỗi lần đắp áo choàng lên trên người, đều bị nàng gạt ra.

"Coi chừng bị cảm lạnh, mau đắp lên, nàng nghe lời chút đi." Hắn dỗ nàng như dỗ một đứa trẻ, kiên nhẫn hết lần này đến lần khác đắp áo choàng lên người nàng.

"Nóng quá. . . . . ." Vì uống rượu, nên cả người nàng bắt đầu nóng dần lên, nếu không phải đang ngồi ở trong xe ngựa, nhất định bước chân của nàng sẽ có chút siêu vẹo.

"Nóng cũng phải đắp lên, không thì nàng sẽ bị cảm lạnh." Hắn lại đem áo choàng phủ thêm cho nàng, hơn nữa còn lấy tay ôm chặt lấy nàng, không để cho nàng lộn xộn.

Hàng lông mày của nàng nhíu chặt lại, rõ ràng là nàng không thích điều này, cố gắng giãy dụa vài lần cũng không thể thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, nàng đành phải từ bỏ ý định. Nhưng đột nhiên nàng lại òa khóc, hiển nhiên tiếng nấc nghẹn ngào của nàng khiến suy nghĩ của hắn bị nhiễu loạn. Từ trước đến giờ Hàn Hạo Thần chưa từng chăm sóc qua người bị say rượu, cho nên căn bản hắn không biết nàng sẽ phản ứng lớn như vậy.

"Mộng nhi. . . . . . Mới vừa rồi tâm tình nàng còn tốt, sao giờ lại khóc?" Hắn vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, cảm thấy không biết nên làm như thế nào.

Cảm xúc của Lạc Tử Mộng không ổn định , rượu vào cũng khiến lá gan lớn lên không ít.

"Sao mọi chuyện lại như thế này? Vì sao lúc nào chàng cũng dịu dàng với ta?" Nàng mơ hồ, trong lòng có chút buồn bực, chính bản thân nàng cũng không biết mình đang nói gì.

"Nàng nói gì?" Bởi vì thấy nàng khóc nên hắn có chút hốt hoảng, mà nàng mơ màng nói câu được câu không, khiến hắn không nghe rõ rốt cuộc nàng đang nói cái gì.

Nàng nhắm mắt lại, nước mắt thuận thế mà rơi xuống, môi mọng khẽ hé mở, giọng nói khàn khàn cất tiếng hỏi: "Chàng vì cái gì mà dịu dàng với ta? Chàng yêu ta sao? Ban đầu xin chỉ gả, có phải là bởi vì. . . . . . Nàng còn nhỏ, hay là bởi vì chàng yêu ta? Ta muốn biết, ta thật sự muốn biết. . . . . ."

Men say nồng đậm , rốt cuộc nàng cũng nói ra được lời nói thật lòng, những điều giấu kín sâu trong đáy lòng cuối cùng cũng được nói ra, trước đây nàng rất muốn nói những lời này nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.

Đôi tay đang vòng qua ôm lấy thân thể nàng không khỏi cứng đờ, hắn sửng sốt một hồi lâu, như có một cổ nhiệt từ từ chạy đến tim.

Hắn cúi đầu nâng gương mặt nàng lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán, hắn nói: "Nàng nói lung tung gì đó?."

Hắn sẽ không bao giờ làm thương tổn người trong lòng mình, hắn từng trơ mắt nhìn mẫu phi chịu đựng biết bao ủy khuất, làm sao hắn có thể để nàng theo gót mẫu phi?

Nàng muốn gì hắn đều có thể cho nàng, thực ra hắn cũng không biết hắn đã yêu nàng từ lúc nào, không nghĩ rằng trong lòng nàng lại tràn ngập lo lắng và sợ hãi như vậy. Nàng là người hắn yêu nhất, nàng cũng sẽ là nữ tử duy nhất trong tim hắn.

"Nếu không yêu nàng, vậy ta cưới nàng làm gì?" Hắn ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói nhẹ, lại không biết những lời này là đang nói cho phụ hoàng của mình hay là đang nói cho nàng hiểu tầm lòng của mình .

Hắn cúi đầu xuống nhìn thấy nàng đang nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, không biết nàng có nghe thấy lời hắn vừa nói hay không?

"Mộng nhi, còn nàng thì sao? Nàng có yêu ta không? Dù chỉ là một chút thôi." Thật không hiểu có phải quỷ thần xui khiến không mà đang nhiên hắn lại đi hỏi nàng vấn đề này.

Chỉ thấy nàng nhíu mày nhắm chặt hai mắt lại, đôi môi mềm mại khẽ mở, hắn tiến lại gần về phía nàng, nét mặt thay đổi liên tục.

"Hàn Hạo Thần. . . . . . Mặc kệ ban đầu ta và chàng gặp nhau có phải ngoài ý muốn hay không? Nhưng bây giờ. . . . . . Ta thật sự thích chàng. . . . . . Rất thích.... rất thích chàng. . . . . ."

Hắn đặt cánh tay luồn vào đặt dưới cổ nàng, sau đó hắn nhẹ nhàng ôm nàng đặt ở trên đùi, đem cả người nàng ôm vào trong lòng, giảm bớt nỗi bất an của nàng, tướng ngủ của nàng nhìn giống hệt một đứa trẻ, đáy mắt hắn lộ ra vô tận cưng chiều.

"Nếu chàng phụ ta...ta chắc chắn sẽ rời đi." Nói xong câu đó nàng liền rúc vào ngực của hắn.

Mắt Hàn Hạo Thần bị che phủ bởi một tầng sương mù, thật lâu sau mới có thể không thể thở bình thường, tim hắn rung động một cách mãnh liệt. Gió đêm thổi khiến rèm xe ngựa đung đưa , hắn nhìn ra ngoài cửa sổ trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ. Khẽ vuốt sống lưng của nàng, tựa đầu vào cái trán nàng nói nhỏ: "Đời này nhất định ta sẽ không phụ nàng."

Âm thanh khàn khàn không dứt, nhưng lại nghe ra sự kiên định ở bên trong của người nói. Có phải nàng đã nghe được lời nói của hắn hay không? hàng lông mày đang nhíu chặt đang từ từ giản ra.

Sau khi tỉnh dậy, Lạc Tử Mộng phát hiện đầu óc mình choáng váng mờ mịt, thì ra đây chính là hậu quả của việc say rượu , thậm chí nàng còn không thể dậy nổi, hôm qua đã xảy ra chuyện gì nàng cũng không thể nhớ được. Day day huyệt Thái Dương, nàng nhìn thấy bên trong phòng sáng ngời, có lẽ trời đã sáng rồi .

"Như thế nào lại muốn ngủ tiếp vậy?" Nàng nhắm hai mắt lại, miệng lầu bầu.

Đợi lúc nàng tỉnh táo lại, liền phát hiện ra dường như có điều gì không đúng ở đây, sao nàng lại có cảm giác bên hông của mình bị cái gì đè nặng lên.

Nàng giật mình, ngay sau đó liền nhanh chóng mở mắt ra, nàng xoay người lại thì thấy Hàn Hạo Thần đang nằm ở bên cạnh mình.

"Sao chàng lại ở chỗ này?" Vừa nói ta những lời này nàng đã cảm thấy hối hận không nhịn được mà muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Bây giờ là hai người bọn họ đã là vợ chồng, Hàn Hạo Thần nằm ở bên cạnh nàng thì có điều gì không đúng? Cũng có phải là yêu đương vụng trộm gì đâu.

Quả nhiên Hàn Hạo Thần bởi vì lời nói của nàng mà ánh mặt lộ ra ý vị sâu xa.

Nàng đỏ mặt đính chính lại lời nói của mình: "Ý của ta là. . . . . . sao giờ này chàng còn chưa vào triều?"

"Hạ triều rồi."

"À!" Nàng mơ hồ gật đầu một cái, nhưng lại kinh ngạc khi nghĩ tới điều gì đó, vì vậy quay người sang hỏi: "Vậy sao chàng lại nằm ngủ ở đây?"

"Không phải nàng cũng đang nằm ngủ ở đây sao?" Nụ cười trên mặt hắn có chút tà mị, trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi, mỗi khi hắn dùng ánh mắt đó nhìn nàng thì chỉ có một mục đích. . . . . .

"Ta...ta tỉnh ngủ rồi, đói bụng quá!" Nàng lúng túng chuẩn bị rời giường, lại nhìn thấy tầm mắt nóng rực của hắn đang nhìn nàng chằm chằm.

Không ngờ đến khi nàng vừa dứt lời, hắn chỉ đáp một tiếng"Ừ" . Hàn Hạo Thần nhếch môi cười, hắn dùng một tay lôi nàng về phía mình, ngay sau đó nghiêng người đắp kín chăn.

"Này!" Nàng hoảng hốt đặt tay chống ở trước ngực hắn, "Chàng muốn làm gì vậy?"Giờ đang là buổi trưa, chẳng lẽ nào hiện tại hắn muốn. . . . . .

Hàn Hạo Thần mỉm cười, hắn cúi người xuống nói nhỏ vào tai nàng: "Không phải mới vừa rồi Mộng nhi nói nàng đói bụng sao?"

Đến lúc nàng phản ứng lại thì trên mặt đã đỏ bừng, nàng vội vàng lên tiếng giải thích: "Ý ta không phải như chàng nghỉ đâu. . . . . . Ý ta là. . . . . . Ưmh. . . . . ."

Hắn lại bắt đầu mạnh mẽ dùng môi của mình chặn lại lời nói của nàng. Nàng thật không biết đến lúc nào thì hắn mới có thể bỏ cái thói quen xấu này, tại sao lúc nào hắn cũng không biết mệt mỏi trong chuyện này.

Hắn làm không biết mệt ở trên người nàng, như muốn đem lấy nàng khảm sâu vào thân thể của hắn.

Đêm qua hắn ôm nàng cả đêm, mà nàng lại ngủ say sưa, hắn có muốn làm gì cũng không thể làm được, bởi vì đêm qua nàng say rượu, nàng căn bản không muốn hắn đụng vào người, bất đắc dĩ hắn phải nhịn xuống dục vọng của mình. Sáng nay trước khi hắn vào triều nàng vẫn đang còn ngủ , hắn không muốn đánh thức nàng dậy, không ngờ khi hắn hạ triều nàng vẫn còn đang ngủ. Ngồi ở thành giường ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, sự kích động tại đáy lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt, vì vậy hắn mới nằm xuống bên cạnh nàng.

Sáng nay rốt cuộc có thể thỏa mãn được mong muốn, hắn thực sự đang rất hưởng thụ loại chuyện này.

Đầu Lạc Tử Mộng như muốn nổ tung, bây giờ bị hắn bởi như vậy, cả người tựa như mất hồn, mặc dù thân thể lấy được cảm giác vui thích, nhưng cũng đối với hắn có chút dở khóc dở cười, ở phương diện này, nàng cho tới bây giờ chính là hết cách với hắn.

Trong vương phủ, Tần quản gia đang đi tìm Hàn Hạo Thần xem hắn có điều gì phân phó hay không, nhưng còn chưa bước vào Tầm Mộng Cư đã nhìn thấy Thiệu Tần đứng ở trước cửa.

"Thiệu Tần, Vương Gia có ở bên trong hay không ?" Tần quản gia lại gần hỏi.

Thiệu Tần ôm kiếm giơ tay lên ho nhẹ một tiếng, gật đầu nói: "Đúng vậy."

Tần quản gia đang muốn tiến vào bên trong, lại không ngờ Thiệu Tần sẽ ngăn mình lại.

"Làm gì vậy?" Ánh mắt Tần quản gia đầy nghi vấn.

Thiêu Tần thật không biết nên giải thích làm sao với hắn, mặt hắn đỏ lựng, không còn cách nào khác đành nói: "Không tiện vào ."

Tần quản gia sững người, có lẽ hắn đã hiểu ra điều gì, đành phải chờ bên ngoài phòng. Thiệu Tần đang đứng bên canh hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Trưa rồi, sao giờ này vương gia còn chưa dậy? Vương Gia vừa từ trong cung về đã quay trở lại phòng? Không lẽ ngài ấy có ý định ngủ tiếp ư?"

Tiểu Đông từ cách đó không xa đi tới, hắn đã nghe thấy những lời Tần quản gia nói, hắn dùng một tay khoác lên trên vai Tần quản gia không lớn không nhỏ nói: "Chưa chắc là ngài ấy đang ngủ đâu, có khi đang làm chuyện gì mờ ám đấy?"

"Cái tên tiểu tử này!" Tần quản gia lộ vẻ lúng túng, hắn giơ tay đập vào sau gáy Tiểu Đông, "Còn nhỏ tuổi mà chuyện gì cũng biết là sao?"

Thấy Tiểu Đông nở nụ cười sằng sặc, Tần quản gia liếc mắt nhìn hắn, tròng mắt lộ tia nguy hiểm.

"Nói! Có phải ngươi thừa dịp ta không chú ý đã làm ra chuyện không nên làm hay không?" Tuy rằng đối với người làm trong vương phủ hắn quản giáo rất nghiêm, nhưng dù sao trong vương phủ có rất nhiều người, có những lúc không thể quản hết được mọi chuyện.

Tiểu Đông lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: " Lão quản gia của ta ơi, ngài nói vậy oan uổng ta rồi, ta nào có. . . . . ."

"Ngươi nói gì?" Tần quản gia trợn mắt trừng trừng nhìn tới trước Tiểu Đông.

Lúc này Tiểu mới ý thức được mình đã nói sai, nếu không gọi hắn là lão thì phải gọi là gì? Chẳng lẽ lại gọi hắn là tiểu quản gia? Chỉ nghĩ vậy thôi cũng đã khiến hắn muốn nổi da gà.

"A , chờ ta tìm được cái tên khác sẽ gọi ngươi sau, hiện tại. . . . . . Ta có việc cần làm. . . . . ." Tiểu Đông vừa nói xong, liền vắt chân lên cổ mà chạy.

Tần quản gia phản ứng nhanh lẹ, ngay lập tức đuổi theo Tiểu Đông, tức giận mắng: "Tên tiểu tử thối nhà ngươi, bình thường ngươi đâu có siêng năng như vậy, sao còn bày vẻ có việc cần làm? Đứng lại cho ta!"

Từ trước đến giờ công việc của Tiểu Đông chỉ là chăm sóc tốt cho cuộc sống thường ngày của Hàn Hạo Thần, cho nên mọi công việc trong phủ đều không cần hắn phải đi làm, hắn lấy cớ như vậy làm sao có thể lừa được Tần quản gia.

Thiệu Tần thấy Tần quản gia sinh khí dồi dào chạy đuổi theo Tiểu Đông, không khỏi lắc đầu cười khẽ. Nhưng sau đó hắn nghĩ đến việc Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng đang ở trong Tầm Mộng Cư, không nhịn được thầm than. Hiện tại hắn phát hiện ra rất nhiều khía cạnh khác của vương gia, trước kia thật đúng là nhìn không ra.

Bên trong gian phòng, mọi việc đã trở lại bình thường, cho dù đã ngủ cả một đêm dài nhưng giờ đây Hàn Hạo Thần đã làm cho Lạc Tử Mộng mệt mỏi gần chết, nàng không buồn ngủ, chỉ là hiện tại nàng đang lẳng lặng nằm trong ngực hắn.

Lạc Tử Mộng mở to mắt không nói lời nào, nhưng trong lòng nàng đang suy nghĩ hỗn độn, lần sau nàng sẽ không ngủ nướng nữa, nhất định phải dậy trước khi hắn quay trở lại giường, nếu không nàng sẽ bị hắn giày vò đến chết mất.

"Nàng đang suy nghĩ gì vậy?" Thấy mắt và miệng nàng không ngừng chuyển động, bộ dạng giống hệt như nàng đang có ý nghĩ xấu xa gì trong đầu.

Nàng nhìn cũng không thèm nhìn hắn, nói nhỏ một tiếng: "Không có gì, bây giờ có thể rời giường được rồi, ta đói. . . . . ." Vốn muốn nói "Ta đói rồi.", nhưng nàng nghĩ mới vừa rồi cũng bởi vì những lời này mà giờ đây nàng mệt mỏi gần chết, hiện tại có đánh chết nàng cũng không muốn nói ra câu đó.

"Ý ta là ta muốn rời giường dùng bữa."

Đột nhiên nàng đổi lời nói khiến Hàn Hạo Thần bật cười, hắn ôm nàng càng chặt hơn không muốn để nàng xuống giường.

"Vừa rồi dường như nàng đang có tâm sự trong lòng, nàng đang suy nghĩ gì vậy?" Chẳng lẽ nàng đang nghĩ cách để đối phó với hắn?

Hàn Hạo Thần cười thầm,nói ai chứ nếu là nàng thì những chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra. Nếu là nữ nhân khác, nhất định sẽ nghĩ mọi cách lấy lòng trượng phu của mình, sau khi hắn hạ triều được làm bạn cùng hắn, những nữ nhân kia cầu cũng không được, đoán chừng cả ngày cũng không muốn xuống giường, nhưng nàng lại không phải loại nữ nhân này, cho nên hắn càng thêm yêu thích nàng hơn.

Lạc Tử Mộng bị hắn ôm khiến nàng không thể cử động được chút nào, đành phải ngước mắt nhìn về phía hắn mở miệng nói: "Ta đã nói không có gì rồi mà? Bây giờ chàng muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn ngủ thẳng đến sáng sớm ngày mai?"

"Haizz. . . . . ." Hắn thở, làm bộ mặt đáng tiếc: "Nếu lúc tỉnh nàng cũng giống lúc say thì tốt biết bao nhiêu. . . . . ."

Lời của Hàn Hạo Thần khiến toàn thân Lạc Tử Mộng cứng đờ.

"Hôm qua ta có nói cái gì sao?" Trong đầu nàng không có một chút ấn tượng gì về nó, nàng chỉ nhớ mang máng có người ở bên tai nàng nói gì đó, nhưng nghĩ mãi không ra, hôm qua nàng đã nói gì vậy?

Quả nhiên cái gì nàng cũng không nhớ, nói cách khác ngay cả những lời hắn nói nàng cũng không nhớ ra được?

Mặc dù hơi đáng tiếc, nhưng như vậy cũng tốt, chỉ cần mối quan hệ của bọn họ vẫn tiếp tục duy trì tốt đẹp như vậy là tốt rồi. Nhìn bộ dạng gấp gáp của nàng, hắn lại nổi lên ý định muốn trêu chọc nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui