Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Vốn lúc đó Hàn Hạo Thần muốn bắt đầu hành động, nhưng Đức Phi lại ở trước mặt tiên hoàng nói bóng nói gió khiến người ra chỉ dụ để hắn mang binh đi đánh giặc. Cho nên hắn không có thời gian để quan tâm đến bệnh tình của tiên hoàng, hơn nữa nếu không phải tiên hoàng luôn tin vào những lời nói của Đức phi, thì mẫu phi của hắn cũng sẽ không có kết cục như vậy.

May thay hắn lại chuyển họa thành phúc, hắn không những không chết ở trên chiến trường, ngược lại còn thu thập được nhiều tướng lĩnh dưới trướng, cũng vì vậy mà Hàn Hạo Hữu không dám ra tay với hắn.

Thực ra hắn không muốn làm Hoàng đế, hắn không muốn lúc nào mình cũng sẽ sống trong hoàn cảnh lạnh nhạt lãnh khốc, cho nên hắn mới tình nguyện làm một Vương gia, nếu hắn muốn làm hoàng đế, thì Hàn Hạo Hữu đã không thể ngồi vững trên long ỷ đến tận bây giờ.

Từ khi gặp Lạc Tử Mộng, hắn cảm thấy cuộc sống của hắn thay đổi rất nhiều, nhìn nàng cười, nhìn nàng chơi đùa khiến hắn cảm thấy thật vui vẻ. Nàng tựa như ánh sáng xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, chỉ có nàng mới có thể thắp sáng được sinh mệnh của hắn.

Lúc nàng tỉnh lại vào sáng sớm ngày mai, vừa mở mắt ra nàng đã nhìn thấy Hàn Hạo Thần đang ngồi trên giường nhìn nàng. Lạc Tử Mộng duỗi người, nhìn bên ngoài thì mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, không ngờ nàng vừa ngủ một giấc liền đến lúc hắn hạ triều mới tỉnh.

Nàng mỉm cười nhào vào trong ngực hắn, Hàn Hạo Thần đưa tay ôm nàng vào lòng.

"Nàng tỉnh rồi sao?" Hắn thấp giọng dùng chăn đắp kín người nàng.

"Ai cho chàng lén nhìn lúc ta ngủ." Nàng nhắm mắt lại, nàng sẽ không bao giờ quên được mùi hương trên người hắn.

"Nàng có thích hay không?"

Nghe Hàn Hạo Thần nói vậy, Lạc Tử Mộng chợt mở mắt ra, trước mắt nàng là một cây trâm hoa vô cùng tinh xảo, hắn đang cầm nó trong lòng bàn tay. Đó không phải là cây trâm nàng hôm qua nàng mau hay sao? Xem ra hắn đã cho người tỉ mỉ chế tạo lại.

Không phải hắn không thích người khác cài trâm hoa sao? Mỗi lần hắn nhìn thấy trâm hoa sẽ nghĩ đến chuyện mẫu thân mình chết là như thế nào sao?

Nàng ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn, thế nhưng hắn chỉ khom môi cười nhạt.

Hắn đem trâm hoa bỏ vào bàn tay của nàng, sau đó mới mở miệng nói: "Thật ra thì mẫu phi của ta rất thích trâm hoa, nhưng phụ hoàng cưng chiều Đức Phi đến mức ra lệnh khắp hoàng cung trên dưới không cho phép người nào được phép cài trâm hoa, chỉ để mình Đức Phi được phép cài nó. Dù mẫu phi rất thích nó nhưng cũng chỉ biết làm theo lệnh phụ hoàng đã ban ra."

"Vậy tại sao. . . . . ." Nếu hắn không thích, thì tại sao lại muốn để nàng cài nó?

Hàn Hạo Thần hiểu được sự nghi ngờ trong lòng nàng, nhưng hắn không có lên tiếng giải thích.

"Ta cài nó nhất định sẽ đẹp hơn Đức Phi. Dù bà ta cài bao nhiêu trâm hoa trên đầu thì với lòng dạ độc ác kia của mình, mang bao nhiêu cũng đều là hoa tươi cắm bãi phân trâu mà thôi." Nàng cầm trâm hoa trên tay chạy tới trước bàn trang điểm , sau đó nhanh chóng cài trâm lên đầu.

Nàng không biết rằng tại thời điểm nàng cài trâm hoa lên đầu, hận thù trong lòng hắn đã giảm đi không ít. Về sau mỗi khi nhìn thấy trâm hoa hắn sẽ không nghĩ đến chuyện Đức Phi hại chết mẫu phi của hắn, mà là nhớ tới nàng.

Hàn Hạo Thần chợt khiếp sợ, bởi vì những lời Lạc Tử Mộng vừa nói cũng chính là những lời hắn từng nói với mẫu trước đây. Lúc ấy hắn nhìn thấy mẫu phi cầm hộp trang điểm lên lấy ra một cây trâm hoa người cứ nhìn vào nó chằm chằm. Khi đó hắn mới tám tuổi liền đi tới trước mặt mẫu phi nói: "Mẫu phi cài trâm hoa nhất định sẽ đẹp hơn yêu phụ kia. Lòng dạ bà ta độc ác, mang bao nhiêu cũng đều là hoa tươi cắm bãi phân trâu mà thôi."

Hiền phi nghe hắn nói vậy lập tức bịt chặt miệng hắn lại, liên tục căn rặn hắn, họa là từ trong miệng mà ra, về sau hắn nên chú ý đến những gì hắn định nói, nếu không sẽ gặp phải tai họa.

Chỉ tiếc, dù mẫu phi của hắn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, cuối cùng vẫn là rơi vào kết cục chết một cách thương tâm.

Sau khi Liên Vân trang điểm xong cho Lạc Tử Mộng, Hàn Hạo Thần tự mình đem trâm hoa cài lên trên đầu nàng, nhìn nàng hồi lâu, hắn càng cảm thấy nàng đúng là món quà mà ông trời ban tặng cho hắn, cuộc đời này chỉ cần có nàng cũng đủ rồi.

Hắn tình nguyện không cần giang sơn, chỉ cần nàng luôn sống vui vẻ, hạnh phúc, luôn vô ưu vô lo.

"Chàng thấy có đẹp hay không?" Lạc Tử Mộng sờ cây trâm hoa trên đầu, dưới tia sáng mặt trời, trâm hoa tản ra ánh sáng ngũ sắc.

"Đẹp lắm." Hắn nhìn nàng trong đến mất hồn.

Liên Vân thấy vẻ mặt đó của Hàn Hạo Thần liền che miệng cười, mà Lạc Tử Mộng cũng phát hiện ra ánh mắt hắn đang nhìn chỗ khác, vì vậy xoay người đứng lên nhìn về phía hắn, nàng vừa bực mình vừa buồn cười, giơ tay đấm vào ngực hắn.

"Ta hỏi chàng trâm hoa có đẹp hay không?." Ai hỏi hắn, nàng nhìn có đẹp hắn không đâu!

"Đều đẹp như nhau, nhưng nàng còn đẹp hơn cả cây trăm hoa." Hắn cười, nghiêm túc trả lời nàng.

Lạc Tử Mộng chớp chớp mắt nhìn hắn, Liên Vân đứng ban cạnh nãy giờ lúc này mới lên tiếng: "Vương Gia, ngài nói xem có phải do dung mạo vương phi khuynh quốc khuynh thành nên cho dù đồ trang sức có đẹp ra sao cũng cũng không cách nào áp đảo được Vương phi?"

Thấy Hàn Hạo Thần chỉ cười không nói, mặt Lạc Tử Mộng bộ mặt ửng đỏ.

Lạc Tử Mộng trải qua một buổi sáng thật vui vẻ, nhưng đến buổi chiều nàng lại cảm thấy buồn bực trong lòng, Hàn Hạo Thần không cho phép nàng ra ngoài, cũng bởi vì nàng nhận lầm mấy chữ, hắn nói: "Nếu nàng cứ vậy đi ra ngoài, nhất định sẽ bị người xấu lừa gạt" . Trên thực tế thì hắn chỉ muốn ở cùng nàng, dạy viết chữ cũng chỉ là một cái cớ mà thôi. Nếu nàng muốn đi ra ngoài, phải có hắn đi cùng.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một Vương Gia đeo bám người khác như vậy.

Nàng không còn biện pháp nào khác, nàng có muốn bỏ cũng không bỏ được, huống chi nàng cũng không muốn bỏ hắn, nếu bỏ hẳn rồi, nàng phải đi đâu mới gặp được người tốt như hắn đây.

Hôm nay hắn thật lãng mạng, cư nhiên mang nàng đi cởi ngựa, chỉ tiếc là nàng chỉ biết ngồi trên lưng ngựa, không thể giống hắn cưỡi ngựa một cách thuần thục.

"Ngựa ơi, được ta cưỡi đúng là may mắn của người, nhìn đi, không cần vận động dữ dội, chỉ cần tản tản bộ là tốt rồi." Nàng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể cúi mặt ngồi yên trên lưng ngựa. Hiện tại nàng ngồi trên lưng ngựa cũng rất khó có thể giữ được thăng bằng, đừng nói đến việc cưỡi. Nếu ngựa chạy nhanh, nàng nhất định sẽ ngã xuống đất

Ai ngờ nàng mới vừa cúi đầu, sau lưng đột nhiên trầm xuống, không biết từ lúc nào Hàn Hạo Thần đã ngồi ở phía sau nàng. Đối với khinh công của hắn, nàng rất bội phục, nhưng hắn lại không cho phép nàng học, lúc ấy hắn còn nói: "Nữ nhân chỉ cần để nam nhân bảo vệ là được rồi, học võ công làm cái gì, hơn nữa nếu để nàng học khinh công, nàng chạy mất thì làm thế nào?"

Xem ra đời này của nàng trốn không thoát lòng bàn tay của hắn rồi.

Đột nhiên con ngựa chạy thật nhanh, nàng sợ đến mức rúc vào trong ngực Hàn Hạo Thần, không dám lộn xộn, mà Hàn Hạo Thần nhìn thấy bộ dáng sợ hãi nhưng vẫn len lén mở mắt ra không khỏi nhếch môi khẽ cười.

Khi nàng nhắm mắt lại đột nhiên trí nhớ liền biến mất, mở mắt ra nàng không biết tại sao mình lại ngồi trên lưng ngựa.

Cho đến khi nghe thấy được hơi thở của hắn, ngước mắt đụng phải ánh mắt hắn, nàng mới dần dần nhớ lại, nhưng nàng không dám nói ra điều này, bởi vì nàng biết hắn sẽ lo lắng.

Sang một ngày khác, nàng hỏi Liên Vân xem ở nước Hàn Vũ còn có chỗ nào náo nhiệt mà nàng chưa đến hay không, Liên Vân nói dân chúng thường đến Phổ La tự dâng hương, năm ngày nữa là ngày nước Hàn Vũ nghênh đón tài thần, nhất định rất náo nhiệt.

Lạc Tử Mộng nghe vậy đã cảm thấy hăng hái, trời vừa sáng nàng đã gọi Hàn Hạo Thần dậy theo nàng đến miếu dâng hương, mặc dù mỗi ngày Hàn Hạo Thần đều thức dậy sớm, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có dậy sớm như thế .

Nhưng mà hắn lại phát hiện ra một vấn đề, thể lực hắn rất tốt, còn thể lực của nàng cũng không kém. Đêm qua mãi cho đến sau nửa đêm, hai người mới ngủ, mà sáng nay nàng lại có thể tỉnh dậy sớm như vậy. Không biết có phải do nàng ham chơi hay là do thể lực của nàng tăng lên đây.

Hắn xoay người dùng cánh tay kéo nàng lên trên giường, giọng khàn khàn nói: "Vương phủ cũng không phải là không có tiền, còn cần phải nghênh đón tài thần sao?"

Nàng bĩu môi cả giận nói: "Trên đời này lại có người không thích việc có nhiều tiền sao?" Tiền đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.

"Nếu chàng không dậy , từ hôm nay chúng ta bắt đầu chia phòng ngủ."

Hàn Hạo thần bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Cái gì mà nghênh đón thần tài, chẳng qua nàng chỉ muốn tham gia náo nhiệt." Hắn nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.

Chuyện này cũng bị hắn đã nhìn ra, lần này Lạc Tử Mộng vì muốn tiết kiệm thời gian, nên khi nàng vừa mới tỉnh dậy đã gọi Liên Vân và Tiểu Đông. Có hai người này, rất nhanh đã mặc xong quần áo chỉnh tề. Sau khi dùng qua đồ ăn sáng, nàng liền vội vàng kéo Hàn Hạo Thần bước lên xe ngựa.

Vừa đến Phổ La tự, Lạc Tử Mộng chợt níu lưỡi, trước mắt là cả một biển người, quả thật giống như đi nghỉ ở Trường Thành cùng Thiên An Môn. Những người thấp bé chắc chỉ có thể nhìn thấy mông và sống lưng của người khác, coi như người có cao đi chăng nữa cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của người trước mặt.

Thấy cảnh tượng như vậy, Lạc Tử Mộng xoay người đánh Hàn Hạo Thần một cái, oán giận nói: "Chàng xem, ta đã bảo chàng dậy sớm rồi, ai bảo chàng ngủ nướng, hôm nay nhiều người như vậy, làm sao dâng hương được. Chờ chúng ta đi vào thì đã hết ngày rồi."

Liên Vân và Thiệu Tần đứng sau lưng hai người bọn họ không nhịn được cười ra tiếng, chỉ sợ Vương Gia của bọn họ cũng chỉ có đứng ở trước mặt nàng thì tính khí mới hòa hoãn như vậy. Quả thực là mặc cho nàng đánh mặc cho nàng mắng, Hàn Hạo Thần vẫn luôn nở nụ cười.

Không nghĩ đến thế nhưng Hàn Hạo Thần lại cúi người tiến tới bên tai Lạc Tử Mộng hỏi: "Mộng nhi, thể lực của nàng đúng là càng ngày càng tốt. . . . . ."

Lạc Tử Mộng vừa nghe hắn nói vậy lập tức ngừng nói, ý của hắn quá minh bạch, ngay lâp tức mặt nàng nóng lên, sao hắn có thể nói những lời này với nàng kia chứ? Nàng quay đầu lại nhìn xem Liên Vân cùng mấy người kia đang đứng ở đâu, cũng không biết bọn họ có nghe thấy những lời hắn vừa nói hay không? Chỉ biết là khi nàng quay đầu lại nhìn lại thì bọn họ đều đồng loạt đưa mắt nhìn lên bầu trời, thật là giấu đầu hở đuôi.

"Chàng. . . . . . Nói gì vậy? Quỷ hạ lưu!" Nàng đỏ mặt trách cứ, lại phát hiện âm thanh của mình vừa nói ra chỉ có mình có thể nghe được.

Người này cư nhiên đang nói về chuyện ngày hôm qua của bọn họ, nếu không phải nàng hứng thú với chuyện đến Phổ La tự dâng hương, thì sức lực của nàng cũng không mạnh khỏe như vậy được, kết quả lại trở thành đề tài để hắn trêu trọc nàng, thật là đáng ghét!

Nhìn phản ứng của nàng, hắn khó tránh khỏi trầm giọng mà cười.

"Được, không nói." Hắn hết sức phối hợp gật đầu một cái.

"Lúc nào chàng cũng nói vậy, nhưng chàng đâu có giữ lời."

Nếu là nàng có thể giống như Hoa Thiên Nhụy da mặt dày một chút, sẽ không vì những lời nói này của hắn mà thẹn thùng, đến mức muốn đào cái hố chui vào. Chỉ là nếu nàng cứ tiếp tục làm vậy, khẳng định số hố nàng đào lên có thể chôn được toàn bộ người trong vương phủ. Nàng nổi giận nhưng chỉ cần Hàn Hạo Thần nói một câu thôi đã lập tức nguôi ngoai cơn giận. Hơn nữa còn khiến nàng khó lòng mở miệng, xem ra muốn đối phó hắn, nàng phải học hỏi thêm.

Thật vất vả mới chen được vào Phổ La tự, Lạc Tử Mộng cầm hương quay đầu hỏi Liên Vân: "Nơi này có thể cầu duyên sao?"

"Dĩ nhiên là có thể." Liên Vân cũng cầm hương nói, "Vương phi chẳng lẽ người không chú ý tới sao? Những người tới Phổ La tự nếu không phải là những cô nương trẻ tuổi thì cũng chính là mẫu thân mang theo nữ nhi tới đây. Họ đều cầu cho mình cưới được một đức lang quân như ý."

Lạc Tử Mộng nhìn xung quanh, quả nhiên đều là những cô nương trẻ tuổi chiếm đa số, thậm chí còn có cha mẹ mang theo nhi tử tới đây, nói vậy xem ra ở đây rất linh nghiệm.

"Linh nghiệm như vậy, khó trách hôm nay nhiều người tới đây, chúng ta cũng đi, cầu tài cầu duyên, tốt!"

"Tốt!! cái gì tốt!"

Lạc Tử Mộng và Liên Vân đang chuẩn bị quỳ xuống cúng bái thần linh, ai ngờ cánh tay lại bị người khác giữ chặt, kèm theo đó là một giọng nói tức giận, nàng quay đầu thì nhìn thấy người đó chính là Hàn Hạo Thần.

Lạc Tử Mộng nhìn Hàn Hạo Thần nhoẻn miệng cười, lại phát hiện khi nàng nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của hắn có chút chột dạ.

"Không phải chàng đang chờ ở bên ngoài sao? Sao lại vào đây?" Nàng cười khổ hỏi.

Hàn Hạo Thần liếc mắt nhìn nàng, hắn vốn lo lắng bên trong quá nhiều người sẽ đụng phải nàng, ai biết được lại nghe được nàng nói muốn cầu duyên.

"Không tiến vào làm sao biết được nàng tới cầu là nhân duyên?"

Nàng không tự chủ được lui về phía sau môt bước, trốn sau lưng Liên Vân nói vòng vo: "Cái đó. . . . . . Thật ra thì ta. . . . . ." Nàng nhìn Liên Vân đang mím môi cười "Ta tới đây là để cầu duyên cho Liên Vân, thuận tiện nghênh đón thần tài cho vương phủ, để vương phủ của chúng ta càng ngày càng nhiều tiền bạc."

"À?" Liên Vân đỏ mặt, "Vương phi. . . . . ." Nàng vừa muốn nói điều gì đó, sau lưng đột nhiên bị Lạc Tử Mộng nhéo một cái, vì vậy lập tức gật đầu, "Dạ dạ dạ, vương phi tới cầu duyên cho nô tỳ."

Quỷ mới tin lời của nàng..., Liên Vân chưa tròn 16, phải cần tới cầu duyên sao? .

Thấy sắc mặt hắn chưa hòa hoãn, nàng cười tiến lên kéo tay của hắn nói: "Chàng đã tới, vậy chúng ta cùng nhau vái lạy Bồ Tát một cái."

"Lạy cái gì?" Hắn nghi ngờ nói.

"Đương nhiên là cầu chúng ta cả đời này không bị chia cắt." Nói xong, nàng lôi kéo hắn quỳ gối trước mặt Bồ Tát.

Đây là lần đâu tiên hắn tới chùa dâng hương, mà chuyện quỳ lạy Bồ Tát cũng là lần đầu tiên của hắn. Bởi vì trước giờ hắn không tin trên đời này thật sự có quỷ thần, nhưng lần này cùng nàng sóng vai mà quỳ, ngược lại hắn thật sự hy vọng Phật tổ hiển linh, bọn họ không chỉ đời này không xa rời, mà là muốn đời đời kiếp kiếp ở chung một chỗ.

Hắn học nàng nhắm mắt cầu khẩn, chờ hắn mở mắt ra thì lại phát hiện nàng đã để Liên Vân đem hương cắm vào, còn vui sướng hài lòng nhìn hắn.

"Nhìn cái gì?" Hắn kéo nàng đứng lên.

"Mới vừa rồi nhìn chàng rất nghiêm túc, so với mấy vị đại nương cầu duyên cho nữ nhi còn nghiêm túc hơn."

Hắn đương nhiên là nghiêm túc, đối với nàng cho tới bây giờ hắn đều rất nghiêm túc, nhưng đối với lời nàng vừa nói. . . . . .

"Cái gì đại nương? Sao nàng có thể ví ta với mấy người đó?" Tuy hắn nói như vậy, nhưng khóe miệng không khỏi nâng lên.

Câu nói của hắn khiến Lạc Tử Mông Liên Vân cười vui vẻ, nhưng mà vừa rồi dáng vẻ của hắn rất chăm chú, nàng rất hứng thú muốn biết hắn đã cầu xin điều gì.

"Chàng cầu xin gì vậy?" Nàng hỏi.

Hàn Hạo Thần ho nhẹ một tiếng, những lời mới nói với Bồ Tát làm sao hắn có thể mở miệng nói ra. Nếu hắn nói ra, không biết nàng có nghĩ rằng hắn đang nói dối. Chỉ là nghĩ lại, hắn quả thật cười nói: "Ta cầu xin Bồ Tát sớm ban cho ta một đôi nam nữ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui