Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Ghen

Ngày tiếp theo, Hô Duyên Phong và Tử Mộng Quận chúa phải lên đường trở về nước Ngân Nguyệt, Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng đến đưa tiễn. Đoàn người đi đến cổng Phổ La Tự, Lạc Tử Mộng đi về phía xe của Tử Mộng Quận chúa gọi nàng bước xuống xe ngựa. Hô Diên Phong và Hàn Hạo Thần không biết nàng định làm gì, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu, một khi Lạc Tử Mộng muốn làm việc gì đó thì không một ai có thể ngăn cản được, bọn họ cũng không có ý muốn ngăn cản nàng.

Lạc Tử Mộng cùng Tử Mộng Quận chúa bước vào bên trong Phổ La Tự dâng hương, trước giờ nàng chưa bao giờ tin vào Thần Phật, nhưng lần này nàng nguyện ý tin tưởng vào nó, hi vọng Tử Mộng Quận chúa có thể lên đường bình an, vĩnh viễn hạnh phúc. Vì hiện tại nàng đã rõ, thì ra nàng chính là kiếp sau của Tử Mộng Quận chúa, Tử Mộng Quận chúa chính là kiếp trước của nàng.

Tử Mộng Quận chúa vẫn cảm thấy không dám tin, nàng nhìn Lạc Tử Mộng thở dài nói: "Nếu không phải ngươi cứ luôn khẳng định mình không phải là tỷ muội của ta, ta thật không tin tưởng được trên đời này lại có người nhìn giống ta đến vậy."

Lạc Tử Mộng cong khóe môi, tính cách hai người lại khác nhau hoàn toàn, nàng luôn hoạt bát lanh lợi, còn Tử Mộng Quận chúa luôn có phong thái đoan trang dịu dàng.

Nàng nhìn hai nam nhân đứng cách đó không xa, sau đó nhìn Tử Mộng Quận chúa hỏi: "Thật ra ngươi biết Hô Diên Phong từng có chút tình cảm với ta phải không?"

Tử Mộng Quận chúa cười nhạt gật đầu một cái.

"Nếu hắn thích người khác, ngươi sẽ đau lòng, sẽ giận hắn sao?" Lạc Tử Mộng tiếp tục hỏi.

"Đương nhiên." Tử Mộng Quận chúa dịu dàng trả lời.

"Vậy bây giờ thì sao?"

Tử Mộng Quận chúa có chút suy tư, chung quy vẫn tiếp tục lắc đầu.

"Ngươi có biết tại sao chúng ta lại có vẻ ngoài giống nhau không? Vì sao biết Hô Diên Phong cũng có tình cảm với ta nhưng ngươi lại không tức giận không?".

Tử Mộng Quận chúa vừa muốn nói gì đó, nhưng lại lắc đầu tỏ ý mình nghĩ không ra.

Lạc Tử Mộng kéo tay của nàng, chỉ vào chiếc nhẫn, nàng vuốt ve viên kim cương ở phía trên chiếc nhẫn, mỉm cười.

"Ngươi có tin tưởng vào chuyện kiếp trước kiếp này không?" Lạc Tử Mộng ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng ấy dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng: "Ngươi tức giận khi thấy Hô Diên Phong dành tình cảm cho người khác, đó là bởi vì ngươi thương hắn, nhưng ngươi không tức giận khi hắn có tình cảm với ta, đó là bởi vì. . . . . . vốn chúng ta là cùng một người, ngươi chính là ta...ta chính là ngươi."

"Cái gì?" Tử Mộng Quận chúa ngạc nhiên.


"Chuyện ta nói nghe rất đáng sợ đúng không?" Lạc Tử Mộng lại cầm một cái tay khác của nàng ấy lên, phát hiện được lá gan nàng ấy thật nhỏ, câu nói của nàng đã dọa nàng ấy sợ hãi, hai tay đã cứng đờ lạnh lẽo: "Ta xuyên qua ngàn năm tới đây, lúc đầu ta cũng khó mà tin tưởng được đó là sự thực, ta luôn cho rằng đây chỉ là một giấc mộng, chỉ là một giấc mộng mà thôi."

"Mặc kệ ngươi có tin hay không, nhưng ta đã tin, ngươi là ngàn năm trước của ta, mà ta lại là ngàn năm sau của ngươi. Ta xuyên qua đến đây còn ngươi cũng giống ta xuyên qua đến ngàn năm về sau, cho nên ngươi đã gặp được Hô Diên Phong của ngàn năm sau, hắn là người lớn lên cùng ta từ nhỏ, cũng như ta gặp được Hô Diên Phong ở đây."

Lạc Tử Mộng và Tử Mộng Quận chúa bước ra bên ngoài Phổ La Tự, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm thán: "Lúc ấy, A Phong nói muốn lấy ta, sẽ chiếu cố ta cả đời, ta chỉ cho rằng hắn đang đùa giỡn, lại không nghĩ rằng hắn sẽ làm thật , cho nên khi hắn gặp ngươi hắn đã nói muốn kết hôn với ngươi, chiếc nhẫn kim cương này chính là minh chứng tốt nhất."

"Mà ta cũng gặp được Hô Diên Phong, hắn vốn cho rằng ta là ngươi, cho nên hắn cũng nói muốn kết hôn với ta, lại không nghĩ đến mọi chuyện lại xảy ra như vậy."

"Ta thắc mắc, tại sao ngươi có thể trở lại còn ta thì không, kiếp trước kiếp này thế nhưng lại có thể gặp nhau."

"Tại sao?" Tử Mộng Quận chúa nhìn nàng, hôm qua thấy dáng vẻ nàng nghịch ngợm, còn cho rằng chắc hẳn tính cách nàng trẻ con, nhưng không nghĩ đến khi nàng phân tích sự việc lại thấy tình đạt lý đến vậy.

Lạc Tử Mộng cười nhạt: "Đó là bởi vì người ngươi yêu không phải là Hô Diên Phong của ngàn năm sau, mà chính là Hô Diên Phong đang ở trước mắt ngươi. Trong lòng tồn tại chấp niệm, thế nên ngươi trở về đây bên cạnh người ngươi yêu. Mà ta quen biết Hô Diên Phong trước khi biết Hàn hạo thần, nếu ta xuyên đến chỗ của Hô Diên Phong và yêu hắn, còn ngươi yêu Hô Diên Phong của ngàn năm sau, có lẽ kết cục sẽ là ta và ngươi hoán đổi cho nhau."

Tử Mộng Quận chúa trầm mặc hồi lâu, nàng nhìn chiếc nhẫn trên tay, đột nhiên hiểu rõ một chuyện, nàng quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Mộng, nói: "Thật ra ngươi không thể quay về còn có một nguyên nhân khác."

Lạc Tử Mộng mở to mắt nhìn nàng.

"Thật ra. . . . . . Bởi vì ngươi đã sớm yêu Thần vương gia, cho nên ngươi không có chấp niệm muốn trở về giống như ta, nếu ngươi có, thì ngày ta trở lại đây ngươi cũng có thể trở về phải hay không?"

"Ngươi. . . . . ."

"Ta tin tưởng có kiếp trước kiếp này, ta cũng tin tưởng mỗi một câu ngươi nói ra."

Lạc Tử Mộng lúc này mới thoải mái cười một tiếng: "Thật ra thì Hô Diên Phong rất thích ngươi, hi vọng ngươi có thể hạnh phúc."

Tử Mộng Quận chúa gật đầu một cái: "Ừ, ta cũng hi vọng ngươi có thể hạnh phúc, bởi vì. . . . . . Ngươi chính là ta...ta chính là ngươi."

Hai người đồng thời phì cười.

"Nếu là hắn xử với ngươi không tốt, ngươi hãy dùng bồ câu đưa tin cho ta, chỉ tiếc nơi này không có điện thoại di động, nhận được tin tức sẽ chậm một chút, nhưng ta vẫn sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn, quyết không cho phép hắn khi dễ ngàn năm trước của ta."


"Ha ha ha, ngươi nói ' điện thoại di động ' sao? Ta đã thấy, lúc ấy thấy mọi người đều cầm một khối gì đó trong tay, cứ như đọc diễn văn, ta còn tưởng rằng bọn họ có chút không bình thường".

Nhớ tới ngày tháng ở hiện đại, Tử Mộng Quận chúa vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thật có nhiều chuyện ly kỳ xảy ra, chỉ tiếc rằng trong đầu nàng chỉ muốn trở về bên cạnh Hô Diên Phong, nếu không nàng sẽ khám phá hết những điều thú vị của thế giới ngàn năm sau.

Đi tới cạnh xe ngựa, Tử Mộng Quận chúa gỡ chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, bỏ vào lòng bàn tay Lạc Tử Mộng nói: "Thật ra thì đây là đồ của ngươi, Hô Diên Phong rất thích ngươi, chỉ tiếc ta không phải là người hắn muốn chăm sóc."

"Cái này của Hô Diên Phong sao?" Hàn Hạo Thần chau mày nhìn nàng, lại nhìn đến chiếc nhẫn trong tay nàng.

Lạc Tử Mộng nhún vai, không trả lời câu hỏi của hắn, Hàn Hạo Thần có chút không vui, Hô Diên Phong nhìn Lạc Tử Mộng hồi lâu, tim của hắn rối loạn. Hắn phải giải thích thế nào với Hô Diên Sơn và Hô Diên Uy đây.

Lạc Tử Mộng đi tới trước mặt Hô Diên Phong, ôm hắn một cái thật thoải mái trước mặt mọi người, Tử Mộng Quận chúa đứng ở bên cạnh cũng bắt đầu khổ sở, không phải vì nàng nhìn thấy Lạc Tử Mộng ôm Hô Diên Phong, mà bởi vì họ mới quen biết chưa lâu đã phải ly biệt.

Hàn Hạo Thần muốn tiến lên ngăn cản, lại mạnh mẽ nhịn xuống ý muốn đó, chỉ là một cái ôm ly biệt mà thôi, hắn sẽ để Hô Diên Phong chiếm tiện nghi lần này, nhưng từ nay về sau, hắn muốn cả đời này cũng sẽ không gặp lại Hô Diên Phong.

"Ngươi hãy giúp ta chuyển lời xin lỗi đến Tam ca Tứ ca, cũng cám ơn bọn họ đã chăm sóc ta trong khoảng thời gian vừa rồi." Mắt Lạc Tử Mộng ngân ngấn nước mắt, nghĩ tới những tháng ngày ở nước Ngân Nguyệt, nàng không khỏi bồi hồi trong lòng.

"Ta hiểu rồi." Hô Diên Phong vỗ lưng nàng an ủi, cuối cùng hắn vẫn quyết định buông tay nàng ra.

Nhưng cử chỉ vừa rồi của hắn đã khiến Hàn Hạo Thần đang đứng một bên hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ném hắn trở về nước Ngân Nguyệt ngay lập tức được.

Tử Mộng Quận chúa và Hô Diên Phong bước lên xe ngựa chuẩn bị rời đi, lúc này đột nhiên Quý Vân Hạc bước xuống ngựa, quỳ gối trước mặt Hô Diên Phong và Tử Mộng quận chúa.

"Đại hoàng tử, xin ngài cho phép thuộc hạ đi theo Quận. . . . . . Đi theo Thần vương phi."

Lời nói của Quý Vân Hạc khiến mọi người sửng sốt.

"Xin Thần vương phi cho phép thuộc hạ phục vụ ngài cả đời này." Quý Vân Hạc tiếp tục nói.

"Ngươi làm gì vậy, mau đứng dậy đi." Lạc Tử Mộng đỡ hắn đứng dậy. Dĩ nhiên nàng biết tâm tư của hắn, hắn muốn báo đáp, nhưng dù sao hắn cũng là người nước Ngân Nguyệt.


Lạc Tử Mộng quay đầu nhìn về phía Hô Diên Phong, Hô Diên Phong nhếch môi khẽ cười: "Thật ra thì Quý Vân Hạc đã sớm là người của ngươi, để cho hắn đi theo ngươi ta cũng tương đối yên tâm."

"Thật sao? Cám ơn." Lạc Tử Mộng mừng rỡ.

"Tạ Đại hoàng tử, tạ Thần vương phi." Quý Vân Hạc còn cao hứng cả hơn nàng.

Nhìn theo bóng dáng xe ngựa Hô Diên Phong biến mất, Hàn Hạo Thần đang đứng sau lưng nàng tức giận thở phì phò, mới vừa rồi Hô Diên Phong nói câu "Để cho hắn đi theo ngươi ta cũng tương đối yên tâm" đã chọc giận đến hắn, nghe giống như Hô Diên Phong cử người đến giám sát nàng.

Thật là đổi trắng thay đen lẫn lộn.

Tay Hàn Hạo Thần nắm chặt quyền, hận không được muốn đánh hắn vài quyền.

Bên trong xe ngựa, Hô Diên Phong nhìn Lạc Tử Mộng và Hàn Hạo Thần đứng sóng vai cùng nhau, nhìn cực kỳ xứng đôi, hắn quay đầu nhìn Mộng nhi. Vô luận như thế nào, bọn họ cũng đã tìm được người mà mình mong muốn, cũng không còn điều gì để tiếc nuối nữa.

"Thế nào? Không nỡ ư?" Tử Mộng Quận chúa nhíu mày nhìn hắn.

Thân thể Hô Duyên Phong hơi chấn động, hắn cầm tay nàng lên vội vã giải thích: "Không phải, nàng đã trở về bên cạnh ta, ta đâu còn gì để mà nuối tiếc nữa."

Tử Mộng Quận chúa thấy hắn khẩn trương như vậy, nàng cố gắng đè nén cảm xúc lại: "Không có một chút gì nuối tiếc sao? Chàng đã trở nên máu lạnh vô tình từ khi nào vậy?"

Hô Diên Phong cảm giác dù hắn có trăm miệng một lời cũng không thể bào chữa được, bỏ cũng không được mà không bỏ cũng không xong, như thế nào mới tốt đây.

Im lặng đến nửa ngày, hắn mới thử dò xét hỏi: "Có một chút nuối tiếc có được hay không? Ai bảo nàng ấy với nàng giống nhau như đúc !"

Tử Mộng Quận chúa nhìn hắn mất hồn, thật ra nếu khi nàng xuyên qua không giữ chấp niêm về hắn, nếu khi Lạc Tử Mộng xuyên qua gặp hắn đầu tiên chứ không phải là Hàn Hạo Thần, có lẽ kết cục sẽ không như vậy.

Nàng không trách Hô Diên Phong không thể quên được Lạc Tử Mộng của ngàn năm sau, bởi vì trong lòng nàng cũng tồn tại bóng hình của Hô Diên Phong ngàn năm sau, thời gian nửa năm không quá dài cũng không quá ngắn, nhưng nàng biết tình cảm nàng dành cho hai người không giống nhau, đối với người đang ở bên cạnh nàng là yêu, còn với Hô Diên Phong của ngàn năm sau là biết ơn.

Huống chi, vô luận bọn họ yêu người ở thời không nào, người bọn họ yêu đều giống nhau, chỉ có sự khác biệt giữa ngàn năm sau cùng ngàn năm trước.

Hô Diên Phong cuối cùng cũng hiểu ra, dù hai người bọn họ giống nhau ra sao, người ở bên cạnh hắn lúc này mới chân chính là người hắn yêu, nhưng hắn rấtcảm kích Lạc Tử Mộng đã ở bên cạnh an ủi hắn trong khoảng thời gian này.

Thấy Tử Mộng Quận chúa không nói lời nào, cho rằng nàng đang tức giận, hắn muốn giải thích nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào, có cảm giác khóc không ra nước mắt"Nàng đừng tức giận nữa có được hay không? Mộng nhi? Ta phải làm gì để nàng hết giận đây?"

Tử Mộng Quận chúa không nhịn được cười "Hì hì", bộ dáng hắn gấp gáp như vậy, thật giống hắn hồi bé khi nhìn thấy nàng khóc lóc, luôn tìm cách an ủi nàng.


"Đùa chàng thôi, xem sau này chàng còn dám dành tình cảm cho người nào khác ngoài ta nữa không?"

"Đùa sao?Nàng làm ta sợ muốn chết!" Vẻ mặt hắn bất mãn những cũng ngầm thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm nàng vào trong ngực, hết sức vui vẻ. Về sa ta đâu giám nữa, từ giờ trở đi, ta phải luôn giữ chặt nàng bên mình, tránh việc nàng đột nhiên biến mất một lần nữa."

"Nếu là trong lòng chàng có người khác, ta đã biến mất một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba......"

"Không, bảo đảm không, Mông nhi kia ta đã giao cho Hàn Hạo Thần rồi, sau này sẽ không có người khác."

Tử Mộng Quận chúa cố ý bĩu môi nói: "Nhưng nghe Mộng muội muội nói. . . . . . Tử Linh tỷ đối cũng có tình cảm ái mộ dành cho chàng, hơn nữa tỷ ấy đoan trang hiền thục, chắc chắn sẽ là một hoàng tử phi thật tốt. Nếu chàng không tìm được ta cũng không quan tâm đến Mộng muội muội, có lẽ chàng sẽ cưới tỷ ấy?"

"Nàng nói bậy bạ gì đó, ta chỉ coi nàng ấy như muội muội của mình, chưa từng có ý nghĩ nào khác. Về sau có nàng giám sát ta rồi, làm sao ta có thể có ý nghĩ xấu đây."

Tử Mộng Quận chúa nhẹ nhàng lắc đầu thở dài nói: "Xem ra Mộng muội muội nói không sai, chàng cần phải dạy dỗ thêm. Nàng ấy cũng nói rồi, nếu như mà ta cảm thấy dạy dỗ chàng quá mệt mỏi, thì cứ bỏ mặc chàng không quan tâm chàng nữa, dù sao nam nhân trên đời này còn nhiều."

"Nàng ấy thật sự nói vậy?" Thấy nàng nhíu mày cười, hắn cau mày lắc đầu một cái, "Không được, về sau không cho phép nàng gặp nàng ấy."

"Vậy cũng không được! Ta nói với nàng ấy sẽ thường xuyên mới nàng ấy đến nước Ngân Nguyệt chơi, nếu là chàng không để cho nàng ấy gặp ta, ta sẽ một đi không trở về."

"Nàng mới gặp nàng ấy chưa được bao lâu, vậy mà đã xem nàng ấy còn quan trọng hơn ta?" Hô Diên Phong thật sự là nhịn không được nổi lên cơn ghen.

Tử Mộng Quận chúa khiêu khích nhìn hắn hỏi ngược lại: "Thế nào, không được sao?"

Hô Diên Phong hơi ngẩn người một chút, hắn bật cười ôm nàng vào trong lòng nói: "Được! Ta sợ nàng rồi, tất cả đều nghe theo ý của nàng."

Xe ngựa lắc lư, Hô Diên Phong có chút buồn bực, lực ảnh hưởng của Lạc Tử Mộng quả thực rất lớn, chẳng những khiến hắn tâm phiền ý loạn, còn khiến Mộng nhi của hắn tin tưởng vào những lời nàng nói. Thậm chí mọi người trong hoàng cung còn coi trọng nàng hơn cả hắn, không biết phụ hoàng, Hô Diên Sơn Hô Diên Uy sẽ phản ứng ra sao khi không thấy nàng trở lại.

Thấy xe ngựa của Hô Diên Phong đã đi xa, Lạc Tử Mộng nhìn Hàn Hạo Thần nói: "Đi thôi."

Tuy Hàn Hạo Thần có chút không vui, nhưng vẫn thuận theo nàng gật đầu một cái.

Nhưng khi Lạc Tử Mộng bước lên xe ngựa, nàng bước hụt chân khiến cả người ngả về phía sau.

"Vương phi. . . . . ." Quý Vân Hạc muốn tiến lên đỡ nàng, nhưng động tác của Hàn Hạo Thần còn nhanh hơn cả hắn, khi hắn ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hàn Hạo Thần liếc nhìn hắn, thấy vậy, Quý Vân Hạc lập tức cúi thấp đầu xuống lui về phía sau hai bước.

Hàn Hạo Thần đen mặt, thật là Hô Diên Phong vừa đi khỏi lại xuất hiện một Quý Vân Hạc,vương phi của hắn thật đào hoa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận