Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Nàng muốn nói, tại sao không viết chữ giản thể mà lại viết chữ phồn thể, nghĩ lại thấy vấn đề này của nàng có chút dư thừa, vì thế liền chuyển đề tài.

"Thật ra, mặc dù chữ ngươi nhìn rồng bay phượng múa trông rất đẹp, nhưng cái chính là có thể có người nhìn vào không hiểu a, ngươi viết cho chính mình xem à?"

Hắn nghe nàng nói vậy, cúi đầu liếc mắt nhìn bản tấu chương của mình, lại nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của nàng. Xem ra hắn đã quá dung túng nàng, khiến nàng không có chừng mực rồi, lại còn dám nói chữ của hắn không ai có thể nhìn hiểu.

"Chữ này là chữ gì?" Hắn đột nhiên chỉ vào một chữ trong tấu chương mở miệng hỏi.

Lạc Tử Mộng tỉ mỉ quan sát, nói không nên lời: "Cái này. . . . . . là chữ võng chứ gì?" Rõ ràng là chữ cương, thế mà nàng lại đọc thành chữ võng, bởi vì trong thể chữ phồn thể chữ “cương" cùng chữ "võng" rất giống nhau. Nếu nhìn không kỹ sẽ bị nhầm lẫn hai chữ này với nhau, nàng nói như vậy chung quy cũng không sai.

"Còn chữ này?" Hắn lại chỉ vào một chữ khác hỏi.

Lạc Tử Mộng thấy hắn không có nói gì về câu trả lời của mình, nghĩ rằng mình trả lời đúng, nhất thời lòng tin trổi dậy, vì vậy nói: "An vô dân tâm."


Thấy nàng trả lời xong cười đến rực rỡ, khóe miệng của hắn nâng lên vẻ châm biếm: "Không thể tưởng tượng được nhìn ngươi như vậy mà không biết chữ nghĩa gì."

Bị hắn đả kích, lòng tự trọng của nàng có chút tổn thương, dẫu sao ở thế kỷ 21 nàng cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, làm sao khi tới nơi này lại trở thành người mù chữ rồi?

Lạc Tử Mộng nhìn kỹ lại tấu chương một lần nữa, hai má nàng dần đỏ lên.

"Mới vừa rồi ta nhìn lầm, phải là ‘trấn an dân tâm, vững chắc triều cương’." Nàng lại thấy vẻ mặt hắn tràn đầy khinh thường, tức giận dậm chân: "Ai bảo ngươi chỉ hỏi ta mấy chữ này chữ gì, ngươi cho ta đọc hẳn một câu không được sao?"

"Sao!!! Hỏi ngươi chữ này chữ gì ngươi cũng không nhận ra, sao ta có thể tin tưởng rằng ngươi có thể đọc cả câu được?"

Nàng nghe vậy bĩu môi: "Ta lại không cần đi thi Trạng Nguyên."

Hắn không có để ý tới lời vừa rồi của nàng, vẫn như cũ cúi đầu tiếp tục viết tấu chương.

Lạc Tử Mộng thấy thế lại tiến tới trước mặt Hàn Hạo Thần hỏi: "Thật ra thì. . . . . . trong vương phủ vổn rất nhiều người nay thêm ta, hẳn ngươi cảm thấy rất lãng phí ha?"

"Ngươi biết vậy là tốt rồi!"

Nàng khinh thường chề môi, đường đường là một Vương Gia mà lại hẹp hòi như vậy. Chỉ là nhiều người ăn cơm thôi mà, có nhất thiết phải để bụng như vậy không? Thôi, vì chuyện đại sự nên nàng không muốn cùng hắn so đo.

Trên mặt cố gắng tươi cươi, nàng cười ha ha hai tiếng, nửa người trên gục xuống bàn, ngón tay nhẹ nhàng ở trên bàn vẽ vài vòng.


"Nếu Vương Gia cảm thấy lãng phí lương thực, như vậy không bằng ngài mang ta đi thăm quan hoàng cung để ta mở mang tầm mắt. Sau đó ta sẽ nói cho ngài biết ta đến từ đâu."

"Ngươi đến từ đâu? Chẳng lẽ ngươi là người nước khác được phái tới đây làm mật thám?" Chỉ vừa nghe nàng nói đến chuyện muốn đến hoàng cung hoặc việc nàng phải trở về nhà, lửa giận trong lòng hắn liền bùng phát.

Mật thám? Nàng cả kinh, nếu như hắn thực sự xem nàng là mật thám, chắc nàng không giữ nổi mạng để trở về mất.

Vừa nghĩ tới bộ dạng đầu và thân của mình mỗi thứ một nơi, nàng sợ hãi khoát tay liên tục: "Không đúng, không đúng! Ta không phải mật thám, ngươi đừng nói lung tung."

Ai ngờ hắn nhếch môi hừ lạnh nói: "Ta cũng nghĩ thế, sẽ không có quốc chủ nào ngu xuẩn đến mức phái ngươi làm mật thám, một người “cái gì cũng sai” trừ khi hắn hết người để lựa chọn mới chọn ngươi."

Vốn khi nghe những lời đầu tiên của hắn, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên khi nghe đến vế sau hắn nói nàng giận đến mức muốn xông lên đánh hắn. Hắn còn nói nàng"Cái gì cũng sai". Ở thế kỷ 21, người người đều nói nàng đa tài đa nghệ, tài nghệ đầy người nhưng vừa đến cổ đại liền vô dụng hoàn toàn, điều này có thể trách nàng sao? Nếu đổi là hắn xuyên đến hiện đại, còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra nha!

Giờ khắc này, nàng thật muốn cắn chết hắn.

"Được rồi, ta cái gì cũng sai được chưa? Thần Vương điện hạ lúc nào thì có thể mang ta đi hoàng cung đây?" Vẻ mặt nàng lập tức chuyển từ tức giận sang nịnh hót.


"Đi ra ngoài!"

Quả nhiên, hắn sẽ phản ứng như vậy.

Nàng nhất định không bỏ cuộc.

Không đợi hắn phản ứng, nàng chạy tới phía sau hắn, đem đôi tay đặt trên vai của hắn.

Nàng vừa ấn vừa nói: "Vương Gia, ngươi mỗi ngày đều phải lên triều, về nhà còn tốn thời gian viết tấu chương giúp hoàng thượng bày mưu tính kế, nhất định mệt chết đi được, ta xoa bóp cho ngươi nha, ngươi có thấy thoải mái chút nào không?"

Khi nàng cúi đầu xuống hắn nghe thấy cả tiếng thở đều đều của nàng, ngực bắt đầu rung động, hắn không biết vì sao mỗi lần gặp nàng, năng lực tự kiềm chế bản thân của hắn biến mất đâu không còn tăm tích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận