Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Hàn Hạo Thần từ từ đi tới mở cửa nhìn cảnh tượng bên ngoài, nụ cười lẫn nữa lại gợi lên.

"Không biết, chính là có cảm giác, nàng luôn có thể khiến cho ta có cảm giác không giống nhau, rất kỳ lạ, cho đến bây giờ chưa từng như vậy. Thấy nàng vui mừng, bản thân cũng không nhịn được vui mừng theo, thấy nàng mất hứng, ta sẽ nghĩ biện pháp để cho nàng vui trở lại."

"Vậy. . . . . . Nàng đối với ngươi cũng có cảm giác như thế sao?"

Hàn Hạo Thần tròng mắt buồn bã, sau đó cố nặn ra vẻ tươi cười nói: "Mặc kệ nàng có cảm giác này hay không, nàng cũng là nữ nhân của bổn vương."

Hoa Thiên Sóc ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hạo Thần, không nhịn được bật cười: "Ha ha ha, xem ra Vương Gia thật sự là động phàm tâm cũng động xuân tâm rồi." Hắn biết Hàn Hạo Thần tâm tình bây giờ không tệ, cho nên cũng không nghi kỵ mà dùng ngôn ngữ nhạo báng, nhưng mà bọn hắn quan hệ từ nhỏ đã rất tốt, cho nên hai người không hề có khoảng cách giữ thần tử và hoàng tử, căn bản không hề có khúc mắc.

"Ôi? Bây giờ nàng đang làm gì?" Hoa Thiên Sóc thấy trong đình viện trước thư phòng, Lạc Tử Mộng cầm cá xẻng nhỏ đông đào bới tây đào bới, không nhịn được đặt câu hỏi.

Hàn Hạo Thần lắc đầu bất đắc dĩ, cũng không biết hôm nay nàng muốn làm trò gì nữa, trên tay toàn là thuốc bôi mỡ, may mắn phỏng không nghiêm trọng, cho nên mới vui vẻ giống như bây giờ hoạt. Nhưng mà hắn chưa nhìn thấy nàng có lúc nào yên tĩnh, giống như vĩnh viễn không bao giờ tiêu hao hết sức lực.

Hai người từ thư phòng đi ra ngoài đến phía sau lưng nàng, thấy nàng vừa đào vừa chỉ huy Liên Vân.

"Đào nửa ngày tại sao không có vậy? Liên Vân, ngươi đào nhanh lên một chút, nếu không nhanh,vương gia keo kiệt của các ngươi sẽ đi ra bây giờ.”


Nghe thấy biệt danh như vậy, Hoa Thiên Sóc lập tức đặt tay lên môi nỗ lực áp chế suy nghĩ tránh xúc động quá mà bật cười.

Liên Vân nhưng cũng bị những hành động to gan của Lạc Tử Mộng mà lo sợ, vừa đào vừa nhẹ giọng hỏi: "Lạc cô nương, hay là chúng ta đi đến chỗ khác đào, nếu như bị Vương Gia biết, nô tỳ sẽ bị trách phạt ."

"Không được!" Lạc Tử Mộng quả quyết cự tuyệt, "Ngươi chưa từng nghe qua ‘trong sách đều có Hoàng Kim Ốc (Vật quý), trong sách đều có Nhan Như Ngọc sao? Bên trong sách đều có hoàng kim, vậy thì ngoài thư phòng chắc hẳn khắp nơi đều là hoàng kim rồi? Nói không chừng ngay tại chỗ này."

Hàn Hạo Thần xạm mặt lại, thật không biết cô cô như thế nào mà lại có thể nghĩ ra vấn đề như vậy, chuyện ngây thơ như vậy mà nàng cũng có thể làm ra được, nhưng mà rất thú vị, nếu không cười lên tiếng, sợ rằng nội thương mất.

Hắn đang muốn mở miệng, lại nghe được Lạc Tử Mộng nói thầm: "Thật là quỷ hẹp hòi, tại sao lại không chôn một ít bảo tàng ở đây? Không phải nói hoàng cung khắp nơi là hoàng kim sao? Vậy thì vương phủ chắc chắn cũng không kém mới đúng. . . . . . haz, sớm biết như vậy lần trước ở trong hoàng cung nhìn mảnh đất có hoàng kim đó thêm nhiều lần nữa rồi, hại ta hiện tại eo mỏi lưng đau như thế này."

"Đang tìm bảo tàng?" Hoa Thiên Sóc cố gắng hạ thấp âm thanh hỏi.

Lạc Tử Mộng cũng không quay đầu lại đáp: "Đúng vậy! nhưng mà người đi qua không có phần, cho nên ngươi đừng mong không công mà được hưởng, hơn nữa nơi này bây giờ là của ta, ngươi xếp hàng đi."

"Hả? ta đang nói chuyện với ai vậy?" Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Hàn Hạo Thần sắc mặt không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn tả, còn có khuôn mặt đáng đánh của Hoa Thiên Sóc.

Nàng lập tức lôi kéo Liên Vân đứng lên, hơi giật mình.

Liên Vân vội vàng cúi đầu tham kiến hai người: "Tham kiến Vương Gia, Tướng quân."

"Ừ." Hàn Hạo Thần trả lời một câu như vậy xem như cho phép nàng đứng dậy.

"Người đang cái làm gì ở đây? Đem thứ trên tay ngươi ra đây." Hàn Hạo Thần chậm rãi mở miệng, Liên Vân vội vàng cái xẻng trên tay nàng cầm tới, sau đó lui sang bên cạnh.

Lạc Tử Mộng nhìn mặt đất bị nàng làm cho rối tinh rối mù ánh mắt xoay vòng nói: "Ta đang. . . . . trồng hoa."

"Trồng hoa?" Hắn nhìn phía sang lưng nàng một lát sau đó hỏi, "Vậy hoa đâu?”


"Bây giờ chưa có hoa! Vẫn còn chưa nảy mầm nữa, đợi sang năm thì sẽ có." Thấy Hàn Hạo Thần đến gần, Tạc Tử Mộng liền tranh thủ đẩy hắn ra nói, "Chỉ là là mấy hạt giống, có gì đâu mà nhìn."

"Lạc cô nương đúng thật là có nhã hứng." Hoa Thiên Sóc gương mặt đầy bùn đất của Lạc Tử Mộng cười khẽ.

Lạc Tử Mộng nghe vậy xém chút tức nghẹn: "Ở nơi này ta rất cao hứng, ở vương phủ cái gì cũng không làm được, cho nên không có chuyện gì thì tìm việc vui chứ sao."

"Hả?" Hoa Thiên Sóc chợt nhíu mày.

Lạc Tử Mộng nhìn Hoa Thiên Sóc đột nhiên nghĩ đến cái gì, vì vậy hào hứng lôi kéo Hoa Thiên Sóc hỏi "Tướng quân phải về phủ sao?"

Hoa Thiên Sóc không rõ chân tướng gật gật đầu, "Ừ đúng như vậy."

"Thật, ta vẫn chưa được xem phủ tướng quân như thế nào, không bằng mang ta đi đi, ta bảo đảm sẽ không nương nhờ phủ tướng quân, ta chỉ là đi nhìn một chút thôi."

"Đi thì không thành vấn đề, nhưng mà. . . . . ." Hoa Thiên Sóc khó xử nhìn Hàn Hạo Thần, lại thấy Lạc Tử Mộng thở phì phò nói: "Đừng nhìn, Vương Gia còn ước gì ta đi, hắn đã hạ lệnh đuổi khách với ta rồi."

Hoa Thiên Sóc cười nhìn về phía Hàn Hạo Thần, hắn hiểu rất rõ Hàn Hạo Thần là người như thế nào, muốn hắn nói lời ngon tiếng ngọt đối với nữ nhân mà nói quả thực khó hơn lên trời, hắn muốn đuổi nữ nhân này đi, đó là chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên lời của Lạc Tử Mộng nói ra Hoa Thiên Sóc tin không chút nghi ngờ .

Vì vậy hắn cố ý quay đầu nhìn về phía Hàn Hạo Thần nói: "Vương Gia, đã như vậy ta sẽ để cho Lạc cô nương đến trong phủ ta đi đi dạo một chút, nếu Vương Gia muốn Lạc cô nương trở lại, thì ta sẽ đưa nàng trở về."


Hàn Hạo Thần cũng không biết nói gì, hắn thật sự là một nam nhân không biết dỗ dành người khác, cho nên khi Hoa Thiên Sóc đề nghị như vậy, hắn cũng không phản đối, hơn nữa hắn cũng biết mặc dù bình thường Hoa Thiên Sóc vẫn luôn yêu thích quyến luyến đối với nữ nhân không buông tay, nhưng cũng không có gan dám động đến nữ nhân của hắn, vì vậy xoay người làm bộ không sao cả đi vào thư phòng.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng Lạc Tử Mộng không biết vì cảm thấy rất tức giận, cứ có cảm giác mình bị hắn từ bỏ, cứ như vậy đem nàng tống ra ngoài, Hoa Thiên Sóc còn nói cái gì mà "Nếu Vương Gia muốn đưa Lạc cô nương trở về, ta lại đưa nàng trở về" , hắn làm sao có thể muốn để nàng trở lại chứ, thiếu đi con sâu gạo như nàng, đoán chừng hắn mừng rỡ thanh nhàn hơn ấy chứ, nếu không tại sao một câu cự tuyệt cũng không có.

"Đi thôi, Mộng nhi!" Gương mặt yêu nghiệt của Hoa Thiên Sóc nở nụ cười, khiến lạc Tử Mộng nổi da gà.

"Đừng gọi bậy!" Lạc Tử Mộng vừa đi theo Hoa Thiên Sóc, vừa tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, học cái gì không học, cố tình học cái tên băng sơn ngàn năm không tan được kia.

"Đã hiểu, đây là tên Vương Gia thường gọi đúng không, hay là ta gọi ngươi. . . . . . Mộng Mộng? Tiểu Mộng mộng?"

"Thật sự càng gọi càng thấy ghê tởm, cơm ăn ngày hôm qua cũng muốn phun ra rồi!"

"Không phải chứ? Thức ăn Vương phủ khó tiêu như vậy sao? Thức ăn tối hôm qua còn có thể phun ra? Không phải đến lúc nên đi nhà xí rồi sao?"

Lạc Tử Mộng thật sự muốn đánh cho hắn một cái, tên Hoa Thiên Sóc này thật sự đáng đánh đòn mà, đúng là khiến người ta phát điên, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, cho nên căn bản không thể nào xuống tay được, đúng là người ta có câu đưa tay không đánh người mặt cười, nàng lúc này thật sự hối hận khi đã đi theo tên tặc này, cũng không biết đến phủ tướng quân hắn có mưu đồ bất chính gì với nàng không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận