Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Rời khỏi gian hàng bán bánh, nàng một thân một mình đi đến các gian hàng khác, đường đi xa, thậm chí mất đi phương hướng trở về. Nhưng mà bây giờ vẫn còn sớm, chơi cho đã rồi về cũng chưa muộn.

Tuy nói cổ đại cũng không có nhiều cửa hàng như ở thế kỉ hai mươi mốt, nhưng mà đối với nàng mà nói thì nó cho nàng cảm giác mới mẻ, trước kia luôn chơi ở các thị trấn cổ, hôm nay thật sự đến cổ đại, nàng đột nhiên cảm thấy mình như được nằm mơ.

Nhưng một câu nói hay, gọi là Nhạc Cực Sinh Bi (vui quá hóa buồn), điều này thực sự xảy ra trên người nàng.

Chợ vốn chật chội, nàng chỉ đi vội vàng một chút, xoay người một cái đã đụng phải người bán hàng rong gánh hoa quả, kết quả là người bán hàng rong kéo tay nàng không chịu buông.

''Này! Ngươi có mắt hay không thế, đi bộ như thế nào mà đâm vào gánh hoa quả của ta, làm hỏng hoa quả của ta, bồi thường!''

Lạc Tử Mộng vốn muốn nói xin lỗi, nhưng nhìn dáng vẻ phách lối của người nọ, nàng cũng nổi giận.

''Này! Chẳng nhẽ trên người ngươi có một con mắt ở đằng sau sao? Gánh hàng thì đi cẩn thận một chút, ngươi cho rằng con đường này là do ngươi mở ra à?''

Người bán hàng rong nhìn dáng vẻ thục nữ ôn tồn của nàng, vốn là muốn kiếm một chút, lại không ngờ rằng mình bị mắng một trận máu chó như này, vì vậy lập tức hô tô :

''Mọi người mau tới đây xem, cô nương này đâm vào gánh lê của ta, làm hỏng lê của ta, lại còn nói mắng chửi người, mọi người phân xử một chút.''

Phiên chợ náo nhiệt lại càng thêm náo nhiệt, bách tính thích xem náo nhiệt lập tức bu lại, nàng nhất thời tức giận, đây là cái đạo lí gì? Ở cổ đại cũng chơi xỏ lá?

Chỉ thấy nàng chống nạnh không có chút hình tượng nào nói: ''Ngươi không biết xấu hổ, lê của ngươi chỉ bị rơi xuống, chứ không có nát, bồi thường cái gì, ngươi cố ý muốn lừa tiền ta sao?''


Người nọ thấy nang có bộ dáng này, lập tức nắm tay không thả: ''Chưa từng thấy qua người nào vô lí như ngươi, đi, chúng ta đi gặp quan.''

Lạc Tử Mộng biết rõ, nếu đi gặp quan, nàng chết là cái chắc. Vì vậy, đảo mắt một cái, dùng sức đẩy người bán hàng ra nói: ''Ngươi đi gặp tổ tông của ngươi đi.''

Nói xong, lập tức nhặt lê ném vào đầu hắn, sau đó còn ném vào các gian hàng khác, một thoáng chốc, cả chợ bị loạn thành một đoàn.

Lúc này, một chiếc xe ngựa đi tới, người lái xe chính là Tiểu Đông. Tiểu Đông nhìn thấy đám đông chặn đường, liền nắm chặt dây cương cho dừng xe ngựa lại, bẩm báo với người bên trong: ''Vương gia, phía trước có dân chúng chắn đường, xe ngựa không đi được.''

Hàn Hạo Thần ở bên trong nhíu mày, chỗ này chưa bao giờ có chuyện như vậy, hơn nữa dân chúng nhìn thấy xe ngựa của hắn sẽ tự động tránh sang một bên.

''Đi nhìn một chút đi.''

''Dạ!'' Tiểu Đông nhảy xuống xe ngựa, chuẩn bị đi lên thì thấy một bóng dáng quen thuộc, nghi ngờ nhìn lại liền thốt lên: ''Lạc cô nương? Sao lại ở đây?''

''Tiểu Đông! Ngươi nói cái gì?'' Hàn Hạo Thần hỏi lại.

''Nô tài mới nhìn thấy Lạc cô nương.'' Tiểu Đông trả lời.

Hàn Hạo Thần lập tức vén rèm cửa sổ lên, nhìn chung quanh, Thiệu Tần cũng nhìn bốn phía, nhưng không thấy gì cả.

''Tiểu Đông! Ngươi hoa mắt rồi, làm gì có Lạc cô nương ở đây?'' Thiệu Tần hỏi.


Tiểu Đông cũng muốn nhìn lại cho rõ, kết quả chỉ thấy một đống dân chúng ở giữa đường, chả thấy cái bóng người của Lạc Tử Mộng.

''Sao lại không thấy rồi? Có thể......do nô tài nhìn lầm, mới vừa rồi thấy bóng dáng Lạc cô nương trong đám người, nhưng bây giờ lại không thấy.'' Tiểu Đông nghi ngờ gãi đầu, hoài nghi mới vừa rồi là ảo giác sao.

Thiệu Tần ngồi trên lưng ngựa chợt cười nhạo Tiểu Đông, ''Xem ra nên chuẩn bị hôn sự cho Tiểu Đông rồi.''

Tiểu Đông đỏ mặt nói: ''Ngươi được đấy, không có việc nên trêu ta.''

Thiệu Tần cười nói: ''Ta lại không đùa ngươi....ngươi xem ngươi, nhiều người như vậy trên đường, ngươi lại chỉ thấy Lạc cô nương, nhưng ta không thấy?''

Tiểu Đông đỏ mặt đến mang tai, nhưng lại khẩn trương nói: ''Ngươi......ngươi........Vương gia của chúng ta chưa thành thân, nào đến phiên ta.''

''Ngươi nhìn một chút! Nhận tội đi.'' Thiệu Tần nói tiếp, ''Gia chúng ta rất nhanh sẽ có, cho nên ngươi cũng không cần sợ hãi.''

Tiểu Đông vừa thẹn vừa giận lúng túng chạy về phía trước, rõ ràng là tình huống vấn đáp, trên thực tế là Thiệu Tần muốn trêu hắn.

Thiệu Tần thiếu chút nữa là cười lớn, Hàn Hạo Thần cũng cười nhạt. Nghĩ đến việc tẹo nữa nói tin tức này cho nàng, không biết nàng sẽ có phản ứng như nào.

Mắt thấy Tiểu Đông vội vàng chạy tới, Lạc Tử Mộng núp ở sau lưng một người, nắm chặt y phục của hắn, lúc đấy không nhớ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy sống lưng người nọ to lớn, núp sau lưng hắn là sự lựa chọn đúng đắn.


Cũng may nàng nhìn thấy xe ngựa đi đến, xe ngựa sang trọng như vậy, ngoại trừ xe của hoàng thượng thì chỉ có xe của hắn. Cho nên nàng cái khó ló cái khôn, nhanh chóng trốn sang một bên, nếu bị Tiểu Đông nhìn thấy, vậy thì thất bại trong gang tấc rồi.

Thiệu Tần nhìn thấy Tiểu Đông đã trở lại, cười hỏi: ''Tiểu Đông, rốt cuộc là do cái gì?''

Tiểu Đông bĩu môi với Thiệu Tần, nói với Hàn Hạo Thần bên trong xe ngựa: ''Vương gia, nô tài mới hỏi thăm được, là một vị cô nương đánh đổ gánh hàng của người bán hàng rong, còn làm rối loạn những gian hàng khác, nhưng cô nương kia lại chạy mất.''

Ngược lại Hàn Hạo Thần lại thấy mới mẻ, dù sao hắn cũng muốn gặp người con gái đặc biệt như vậy, chưa từng nghe thấy cô nương nhà người ta đánh người, còn giống như lật trời ( quá phá hoại).

Thiệu Tần cười nói: ''Ha ha, chẳng nhẽ Lạc cô nương bị thất lạc tỷ muội.''

Hàn Hạo Thần cúi đầu cười một cái, đúng là giống tác phong của nàng.

Khi nhìn thấy xe ngựa của hắn đi xa, nàng mới nhẹ nhõm, thở dài một hơi.

''Cô nương có thể buông tay chưa? Ban ngày ban mặt ôm ấp một nam nhân là phong tục của nước Hàn Vũ?''

Lạc Tử Mộng bị dọa sợ đến mức run lên. Chưa ngẩng đầu nhìn lên, hai gò má đã đỏ ửng.

''Xin....xin lỗi!'' Vừa dứt lời, nàng lập tức chạy đi.

Nam tử kia một thân áo xanh, eo buộc ngọc bội, kim quan buộc tóc, diện mạo đào hoa, thấy bóng dáng từ xa của nàng, lộ vẻ khinh thường. Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lại có một cô nương như thế này dưới chân thiên tử, nhìn quần áo nàng mặc, nhưng hành động lại đồi phong bại tục như vậy.

Nam tử nhăn mày lắc đầu, nhìn nàng cuống quýt chạy đi, hắn cũng xoay người rời đi.


Sau khi nàng chạy một đoạn đường mới thở dài một hơi, lúc này mới dám quay lại nhìn, nhưng lại không thấy bóng dáng của người mặc áo xanh kia.

''Nguy hiểm thật.'' Nàng thở phào nhẹ nhõm, đi từ từ, nhớ lại lời nói của nam tử kia, có chút đỏ mặt: ''Chỉ là núp sau lưng hắn, có cần dùng lời nói khó nghe như vậy không?''

Nàng không nhịn được sự oán hận, đang nghĩ Hàn Hạo Thần đã hạ triều, nàng cũng cần trở về, nhưng ngay lúc này, đột nhiên một hồi âm thành xe ngựa khiến nàng hoảng loạn. Nếu nàng len lén trở về có thể nói là chuyện bé xé ra to, nàng vẫn sống ở phủ, nhưng nếu hắn phát hiện nàng ra ngoài, như vậy về sau đừng hòng ra khỏi phủ, lối đi bí mật kia sơm muộn gì cũng bị phát hiện.

Đang không biết nên trốn tránh như thế nào, đột nhiên có một phụ nữ trung niên đầy mùi hương nhìn nàng, sau đó thở dài.

Đột nhiên người phụ nữ trung niên đi đến trước mặt nàng, nhìn từ đầu đến chân, vừa nhìn vừa phát ra âm thanh "Chậc, chậc.''

''Cô nương đáng trốn người?'' Bộ dáng nàng tươi cười, hỏi han ân cần.

Nàng nhìn tình huống khẩn cấp liền gật đầu: ''Đúng đúng.''

''Chỗ ta là nơi để tránh người, hay là cô nương đi theo ta.'' Người nọ phất khăn lụa trong tay mời mọc.

Nàng vừa ẩn núp vừa ứng phó với một người phụ nữ đáng chết, mặc dù không biết nàng là ai, nhưng thấy bộ dáng của nàng ta làm nàng cảm thấy không vui, cảm giác không phải người tốt.

''Không đi.'' Nàng phất tay với nàng ta. ''Ngươi tránh ra.''

Bất tri bất giác ở ngõ tối, nàng ta thoáng chốc lầm bầm một câu: ''Đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.''

Nàng chưa biết xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn lại nàng ta, lại phát hiện thấy cả người mình vô lực, muốn mở miệng kêu cứu, nhưng ý thức đã từ từ mơ hồ, cảm thấy được có người nhấc lên trong mơ màng, chỉ cảm thấy mùi hương nồng nặc, sau đó liền ngất xỉu.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận