Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Trong vương phủ, Liên Vân gấp đến mức đầu chảy đẩy mồ hôi, mà vẻ mặt lo lắng của Tần quản gia cũng bắt đầu hoảng sợ. Vừa nhìn thấy Hàn Hạo Thần trở về phủ, liền vội vàng bẩm báo.

"Vương Gia, Vương Gia, không xong rồi."

Thiệu Tần nhìn Liên Vân sau đó cười nói với Hàn Hạo Thần: "Chắc là Lạc cô nương lại gây họa rồi."

Hàn Hạo Thần cũng không tức giận, khóe miệng ngược lại nhẹ nhàng mỉm cười, trong mắt hắn, Lạc Tử Mộng nếu là một ngày không gây ra rắc rối gì thì ngược lại hắn không quen.

"Vương Gia, không phải Lạc cô nương đã gây họa, mà là Lạc cô nương mất tích."

"Cái gì?" lời nói của Tần quản gia khiến Hàn hạo thần sửng sốt.

"Không thấy từ lúc nào?" Hàn Hạo Thần cũng không biết giọng điệu của bản thân lại có chút sốt ruột.

"Đã, đã mấy canh giờ rồi." Liên Vân đã gấp đến mức mặt gương mặt trắng bệch.

Hàn Hạo Thần vừa nghe thấy vậy lập tức hạ lệnh: "Thiệu Tần."

"Có!"

"Lập tức phái đội bốn nhân mã lấy vương phủ làm trung tâm ra ngoài tìm kiếm, không tìm được người thì không được trở về."

"Dạ!"


Sau khi Thiệu Tần đi ra ngoài tìm người Hàn Hạo Thần cũng lập tức mang theo đội binh mã tìm kiếm trong chợ, cho tới bây giờ hắn vẫn không biết cũng có lúc trái tim hắn trở nên hoảng loạn như vậy.

Đi tới chợ, nhìn dòng người đi qua đi lại, mi tâm của Hàn Hạo thần vẫn nhíu chặt lại, con ngươi thâm thúy không ngừng quét mắt bốn phía, chỉ sợ bỏ sót một chỗ góc nào đó.

"Nhị hoàng tử. . . . . . A, thần Vương điện hạ."

Đột nhiên nghe được thấy một kêu quen thuộc, Hàn Hạo Thần nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy Đại hoàng tử Hô Diên Phong Ngân Nguyệt nước Đại hoàng tử trên người mặc y phục màu xanh đang đi về phía hắn.

"Đại hoàng tử?" Hàn Hạo thần có chút kinh ngạc, Hô Diên Phong tự mình đảm nhận chức danh sứ giả nước Ngân Nguyệt quốc đến nước Hàn Vũ, thay quốc chủ Ngân Nguyệt nước quốc đến bang giao giữa hai nước, hôm nay đang được Hàn Hạo Hữu thịnh tình khoản đãi, nhưng không ngờ lại xuất hiện ở đây.

"Thần Vương điện hạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hô Diên Phong nhìn binh linh xung quanh không ngừng tìm kiếm , không biết có chuyện gì có thể kinh động đến một ngọn núi băng gặp chuyện gì cũng bất động thanh sắc như Hàn Hạo Thần.

"Hôm nay trong phủ thất lạc một người, cho nên mới tới đây để tìm kiếm."

"Hả? Người có nào khiến Vương Gia khẩn trương như vậy?"

Tiểu Đông vội vã nói: "Là Lạc cô nương."

"Lạc cô nương?" Hô Diên Phong cúi đầu vừa nghĩ, đột nhiên trong đầu thoáng qua sự việc lúc trên triều, cũng kinh hãi nói, "Chẳng lẽ là cô nương lúc thượng triều vương gia đã thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn đó?"

"Đúng vậy, ngày hôm nay trời không còn sớm, cũng không biết nha đầu kia lại đi chơi ở đâu nữa, thứ lỗi không thể tiếp được hoàng tử."


Thấy vẻ mặt hắn sốt ruột, Hô Diên Phong cũng cau mày lại: "Không bằng Thần Vương điện hạ cho ta bức họa nàng một chút, ta có thể giúp ngài tìm kiếm nàng."

Hàn Hạo Thần nghĩ như vậy cũng có lý, liền lấy bức họa trong tay Tiểu Đông giao cho hắn.

Hô Diên Phong cầm lên bức họa lên tỷ mỉ xem, nhìn thấy cô nương trong này có chút quen mắt, nhìn kỹ lại nhất thời kinh hãi, đây không phải là hoàng tử phi Lạc Tử Mộng mà hắn vẫn luôn tìm kiếm hay sao?

"Vị này chính là Lạc cô nương mà Thần Vương điện hạ muốn kết hôn?" Hô Diên Phong không thể tin được, vị hôn thê của mình tại sao lại xuất hiện ở nước Hàn Vũ, cũng chính là nữ tử mà Hàn Hạo Thần đang đợi hoàng thượng tứ hôn.

"Đại hoàng tử biết Lạc cô nương?" Hàn Hạo Thần nghi ngờ nói.

Hô Diên Phong vừa định nói rõ tình huống, nhưng lại sợ hai người chỉ là giống nhau, cho nên cũng không dám nhiều lời, chỉ là đem bức họa trả lại cho Hàn Hạo Thần, sau đó cười nhạt nói: "Chỉ là thấy rất giống hoàng tử phi đã mất tích bao nhiêu lâu này của ta, cho nên có chút ngạc nhiên."

Vừa nghe hắn nói như vậy, trong lòng Hàn Hạo Thần dường như bị cái gì đó nặng nề đụng trúng, chưa bao giờ có cảm uy hiếp lan khắp toàn thân như thế này, cảm giác so với Hoa Thiên Sóc trước đây... càng sâu hơn rất nhiều. một cảm giác áp bách vô hình, giống như chỉ ở trong nháy mắt sẽ mất đi người vốn dĩ thuộc về hắn.

"Ồ!" Hắn qua loa đáp một tiếng, sau đó nhìn sắc trời rồi nhìn về phía Hô Diên Phong: "Vậy. . . . . . Bổn vương đi trước tìm người, không tìm chỉ sợ sẽ có rắc rối."

"Vậy được rồi, thần Vương điện hạ xin." Nói xong, Hô Diên Phong liền dẫn bốn thị vệ tùy thân đi về hướng ngược lại tìm kiếm.

——* Dạ Ngưng Huyên phân cách tuyến *——


Cũng không biết trải qua bao lâu, Lạc Tử Mộng cảm giác cả người không còn chút sức lực nào cả, cố hết sức mở hai mắt ra, lại phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường có màn màu hồng nhạt, chung quanh còn có nồng nặc mùi thơm son phấn.

Day huyệt Thái Dương, vừa muốn từ trên giường bò dậy, đúng lúc này thì cửa bị người mở ra.

"Cô nương đã tỉnh rồi hả ?" người đi đến không phải là ai khác, chính là vị phu nhân nàng đã gặp trên đường.

Thấy cách ăn mặc của vị phu nhân kia, Lạc Tử Mộng chỉ cảm thấy lòng bàn chân bắt đầu phát lạnh, nhìn cách bố trí gian phòng, nhìn lại qua vẻ mặt bà ta, mặc dù không thấy tiếng oanh oanh yến yến truyền vào từ bên ngoài, nhưng nàng đã cảm giác được bản thân đã tiến vào “Thanh lâu" .

"Ngươi muốn làm gì?" Lạc Tử Mộng ngồi ở trên giường đáy mắt tràn đầy phòng bị.

Tú bà kia không ngừng lắc lắc mông đi về phía Lạc Tử Mộng, khăn lụa trong tay khăn lụa vẫy nhẹ một cái, nhẹ nhàng che miệng cười một tiếng, mặc dù không phong hoa tuyệt đại, cũng vẫn giữ lại dáng vẻ thùy mị thướt tha. Lạc Tử Mộng nghĩ đến chuyện mụ tú bà này đã theo dõi nàng suốt dọc đường lúc ở trước mặt nàng lại vẫy chiếc khăn, nghĩ đến đây chắc chắn mụ ta đã động tay động chân trong chiếc khăn, nàng lần này coi như là gặp hạn rồi.

Tú bà ngồi lên giường nhìn gương mặt địch ý của nàng, vẫn đầy tự tin mỉm cười: "Cô nương tướng mạo rất được."

Lạc Tử Mộng cong môi nói: "Không cần ngươi nhắc nhở, bản cô nương từ ra đời đến ngay nghe đã ngán rồi."

"Ha ha ha, cô nương nói đúng." Tú bà vẫn quyến rũ cười như cũ, thấy nàng muốn xuống giường chuẩn bị rời đi, lập tức lôi kéo nàng lại nói, "Cô nương, ta là Cẩm nương, là mụ mụ ở đây, sau này cô nương nếu thiếu thứ gì cứ mở miệng, ta nhất định thỏa mãn tất cả cho cô nương."

Khó được kiếm được một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mỹ như thế này, này Cẩm nương tất nhiên không buông tha.

"Sau này?" Lạc Tử Mộng thân thể cứng đờ, lập tức vung tay nàng ta ra chuẩn bị giường, "Không có sau này, bây giờ ta phải đi."

Nàng vừa nói ra những lời này, Cẩm nương cũng là lập tức thay đổi vẻ mặt, một tay đẩy ngã nàng xuống giường, vẻ mặt rất là dữ tợn: "Cô nương đừng có si tâm vọng tưởng nữa, người bị Cẩm nương ta xem trọng không có một người nào có thể chạy thoát được lòng bàn tay của ta, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời, về sau đi theo ta còn ở đây có thể khiến cho cô nương một bước lên trời. Nếu ngươi không biết điều, ta còn rất nhiều thủ đoạn đối phó ngươi."

"Chẳng lẽ nói ngươi còn muốn dùng tư hình? Một thanh lâu nho nhỏ này của ngươi có thể lớn hơn vương pháp ư?" Trong lòng nàng sợ, nhưng ngoài miệng lại vẫn mạnh mẽ tỏ ra không sợ trời không sợ đất.


"Vương pháp? Ha ha ha. . . . . ." Cẩn nương đột nhiên cười lớn, đáy mắt tràn đầy khinh thường nói: "Cô nương cho là Cẩm nương ngồi không sao? Nhang Hương Ngữ lâu cũng không phải là mới mở nửa năm hay một năm, cho dù quan lại quyền quý, hay là quan lớn trong triều cao cũng phải nể mặt ta mấy phần, ngươi cảm thấy vương pháp ở Hương Ngữ lâu có thể sử dụng được sao?"

Lạc Tử Mộng nghe nói vậy cảm thấy kinh hãi, nghĩ đến nàng lần có chạy đằng trời? Nhưng nàng làm sao có thể để cho để cho chà đạp lên bản thân làm thỏa mãn lòng nàng ta được?

Từng nghe nói nữ tử thanh lâu "Một cánh tay ngọc ngàn người gối, một cánh môi son vạn khách thưởng" , bây giờ nghĩ lại vẫn không khỏi làm cho người ta dựng tóc gáy. Sợ hãi rất nhiều đột nhiên trong đầu thoáng qua một bóng người .

Hàn Hạo Thần. . . . . .

Đúng, Hàn Hạo Thần là Vương Gia, Cẩm nương này sao lại dám động đến nàng?

Lạc Tử Mộng nhìn chằm chằm cẩm nương tức giận nói: "Ngươi có biết ta là ai không? Ta là người của thần vương gia, ngươi dám động ta chính là đối nghịch cùng Thần Vương Gia, chẳng lẽ trong triều có vị quan nào còn lớn hơn được Thần Vương Gia?"

Cẩm nương quả nhiên đã bị những lời này của nàng làm kinh sợ, nhưng chỉ một khắc sau, nàng liền cười nhẹ rồi đứng lên: "Thần Vương Gia? Cô nương này nói dối cũng không biết đỏ mặt. Chẳng lẽ ngươi là thê thiếp của Thần vương gia? Nhưng theo ta biết, thần Vương Gia cho tới nay vẫn chưa lập thiếp. nếu cô nương là nha hoàn của Thần vương gia? Hãy nhìn dung mạo cô nương . . . . . . Làm nha hoàn không đáng tiếc quá sao? Cho nên nói, cô nương vẫn nên nghe lời ta ở lại làm một cô nương trong Hương Ngữ lâu, Cẩm nương ta bảo đảm cô nương có thể được đứng đầu bảng."

"Mẹ nó! Đầu bảng? Đó không phải là cả ngày lẫn đêm đều phải ở đây tiếp khách? Ai mà thèm cái danh đầu bảng của ngươi chứ, ta cảnh cáo ngươi...ngươi nếu dám làm gì với ta, thần Vương Gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nói lời này xong chính nàng có chút chột dạ, bởi vì căn bản không xác định được Hàn Hạo Thần có tìm kiếm một cô gái không thân phận chỉ là một nữ tử bình thường không có giá trị gì.

"Cô nương như vậy có lá chắn là thần Vương Gia, vậy hãy để cho thần Vương Gia xem xem công phu trên giường của ngươi." đáy mắt Nàng lóe lên một tia giảo hoạt khiến lạc Tử Mộng cả người phát rét.

"Mặc kệ ngươi!" Lạc Tử Mộng muốn rời khỏi, đã bị Cẩm nương lập tức giữ chặt, xem ra nàng ta không phải là lần đầu trừng trị các cô nương trong thanh lâu, xem ra thủ đoạn vô cùng lão luyện.

"Đúng là rượu mời không uống uống rượu phạt! Người đâu!" cẩm nương ra lệnh một tiếng, mấy nam tử cường tráng liền đẩy cửa vào, còn chưa chờ Lạc Tử Mộng phản ứng kịp, nàng đã bị đè ở trên giường, trong tay mấy nam tử tiến vào không biết đang bưng bát canh gì, nắm cằm của nàng đổ vào.

"Các ngươi. . . . . . Các ngươi cho ta ống cái gì?" Nàng càng không ngừng dãy tay đạp chân, nhưng tay chân cũng bị đè lại, đầu cũng bị người ta cố định trụ, đến cuối cùng một chén thuốc trừ vài giọt bị vẩy ra ngoài, những thứ khác thật đúng là không lãng phí chút nào đổ tất cả vào trong miệng Lạc Tử Mộng.

"Cô nương ở chỗ này nghỉ ngơi, sẽ rất nhanh sẽ có đến người hầu hạ cô giống như vương phi." Cẩm nường châm biếm một tiếng sau đó dẫn mấy nam tử cường tráng nghênh ngang rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận