Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Hắn cởi bỏ thắt lưng của nàng, áo khoác nhẹ nhàng rơi xuống đất. Ý thức đã sớm tan dã, Lạc Tử Mộng cảm thấy cả người mình nóng ran, nàng đua tay cởi áo đơn trên người mình ra. Giờ đây trên người nàng chỉ còn mặc quần trong cùng áo yếm.

Mặc dù lần trước Hàn Hạo Thần từng nhìn thấy dáng vẻ trần nhu nhộng của nàng, thế nhưng lần này cảm giác của hắn lại hoàn toàn khac. Bởi vì hiện tại nàng đang chủ động đáp lại hắn.

"Khó chịu quá. . . . . ." Nàng không ngừng leo lên trên người hắn, biểu hiện của nàng nói cho hắn biết, nàng căn bản không biết bản thân mình muốn gì.

Không muốn để nàng khó chịu, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người của mình. Thần trí Lạc Tử Mộng mơ mơ màng màng, nhưng nàng vẫn cảm nhận được có người đang cởi áo và nới dây lưng, theo bản năng nàng lùi người lại giơ tay ra che ngực.

"Ngươi là ai? Ngươi định làm gì ta?" Bởi vì dược quá mạnh, nên giọng nói của nàng đứt quãng, phát ra hơi thở nóng như lửa đốt.

Màn mới được hạ xuống, thân thể Hàn Hạo Thần chợt dừng lại, cho dù hắn biết nàng đã trúng thuốc, nhưng hắn muốn cho nàng thấy rõ ràng người ở trước mắt nàng là ai. Sẽ không phải là nam nhân tên Phong mà nàng từng nói trước đó, cũng không phải là nam nhân nào khác, mà là hắn — Hàn Hạo Thần, Thần Vương Gia của nước Hàn Vũ.

Hắn đưa tay giữ chặt cổ nàng, nhẹ nhàng kéo nàng lại gần.

"Nàng nhìn kĩ xem, ta là ai?" Hai hàng lông mày của hắn nhíu lại thật chặt, nhìn nàng chằm chằm.

Lạc Tử Mộng cảm thấy thân thể mình như muốn nổ tung, nàng liều mạng lắc đầu nhưng thân thể lại dán lên trên người Hàn Hạo Thần. Khi da thịt 2 người kề nhau nàng cảm thấy lửa nóng trên người được giải tỏa phần nào, cho nên càng bám chặt hơn vào thân thể của hắn.


"Không. . . . . ." Lời nói của nàng không còn mạch lạc: “Ở trên người ngươi thật thoải mái."

Bị nàng trêu chọc, hắn cảm thấy kích thích càng thêm mãnh liệt. Hắn nâng cằm nàng lên để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt mê ly của nàng ánh lên nghi ngờ.

"Thấy rõ ràng chưa? Ta là ai?" Giọng nói của Hàn Hạo Thần khàn khàn, hiện tại hắn đang hành hạ nàng cũng chính là hành hạ mình.

Lạc Tử Mộng hoàn toàn mông lung, không rõ người trước mặt mình là ai. Nàng muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn, thế nhưng hắn lại dùng thêm sức để kiềm chế nàng, khiến cằm nàng có chút đau.

"Buông ta ra!" Nàng đưa tay muốn đẩy hắn ra, trong đầu đột nhiên hiện ra một bóng người, trong ánh trăng mờ ảo nàng hô lên một tiếng: "Ta là. . . . . . Thần vương gia, ngươi dám làm tổn thương ta, Thần Vương Gia. . . . . . Thần Vương Gia hắn sẽ không bỏ qua ngươi."

Tay đang nắm cằm nàng chợt buông lỏng, trong khoảnh khắc đó vẻ mặt của hắn kinh ngạc giống hệt một đứa trẻ, hắn có chút không tin tưởng vào những gì mình vừa nghe thấy.

"Nàng . . . . . Nàng mới vừa nói cái gì?"

"A. . . . . ." Nàng đột nhiên thét to, căn bản không nghe được hắn nói điều gì.

"Khó chịu. . . . . . Khó chịu. . . . . . Ta sắp chết rồi!"


Hiện tại với chút lí trí còn sót lại của mình nàng hiểu được thân thể của mình khó chịu ra sao: "Hàn Hạo Thần! Khốn kiếp! Tại sao ngươi không tới cứu ta. . . . . ."

Tuy bị nàng mắng, nhưng trong lòng hắn lại vui mừng, sau đó ngay lập tức nàng thay đổi lời nói: "Sai rồi! Không thể gọi thẳng tục danh, Thần Vương Gia. . . . . . A. . . . . . Ta nóng muốn chết!"

Khi tay nàng chạm vào thân thể người nằm bên cạnh, đầu óc trông rỗng, ngay lập tức nhào về phía hắn.

"Cứu ta. . . . . ." Nàng không ngừng cọ vào người hắn, nàng xoay người, vuốt ve thân thể hắn.

Sau một khắc, hắn như con mãnh thú đang thèm khát, cúi đầu xuống điên cuồng hôn nàng. Vốn dĩ miệng nàng đang đắng ngắt khô khan, khi có một tia dịu dàng chạm đến, nàng không kịp chờ đợi mà giải quyết thân thể đang đói khát của mình, hai tay không tự chủ ôm chặt cổ hắn.

Hắn đưa tay vuốt ve lưng nàng, ngón tay nhẹ nhàng gỡ chiếc yếm màu đỏ xuống.

Nàng bị dược tính khống chế, nhưng không cách nào tê dại được cảm giác đau đớn trong lần đầu tiên. Hắn cúi đầu khẽ hôn mi tâm của nàng, ở bên tai nàng nhỏ giọng an ủi, nàng nghe thấy liền buông lỏng thân thể.

Đêm dài, trăng sáng nhàn nhạt, trong phòng cảnh xuân tươi đẹp.

Hàn Hạo Thần không ngờ bản thân mình lại khao khát nàng như vậy, thân thể của hắn cũng đang bị nàng thiêu đốt, mà nàng cũng mãnh liệt đáp lại hắn. Nhìn hai mắt nàng nhắm lại, dường như nàng mệt mỏi vô cùng. Hắn đưa tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng, xúc cảm trên tay thật chân thật.


Bàn tay khẽ mơn trớn bả vai mượt mà của nàng, trong lòng không khỏi rung động.

Không biết ngày mai khi nàng tỉnh lại sẽ phản ứng sao, hắn có chút sợ hãi, có thể nàng sẽ giận hắn đến mức không thèm để ý đến hắn nữa? Rõ ràng hai người đã quen biết nhau được một thời gian, nhưng chỉ là hắn sợ sẽ mất nàng.

Nửa đêm, Hàn Hạo Thần vẫn lim dim nhắm hai mắt lại, hắn cảm giác trên người như có cái gì đang di chuyển, liền lập tức mở hai mắt.

"Nóng. . . . . . Khó chịu. . . . . ." Nàng đá văng chăn ra, lập tức đem thân thể ngọc ngà bại lộ trước mắt hắn, ánh trăng chiếu lên người nàng càng thêm tinh xảo đặc sắc. Mà tay nàng cũng đang vuốt ve chơi đùa thân thể hắn.

Tình cảnh trước mắt khiến hắn có chút dở khóc dở cười, thật muốn giết chết cái người đã bỏ thuốc Lạc Tử Mộng. Đây đã là lần thứ ba, nhưng Lạc Tử Mộng vẫn chưa thỏa mãn dục vọng của mình, không phải hắn không muốn, chỉ là đây là đêm đầu tiên của nàng, hắn sợ ngày mai tỉnh dậy nàng sẽ oán hận hắn, cũng sẽ đả thương thân thể.

Hắn kìm nén lại khao khát của mình, kéo chăn đắp lên trên người nàng, nhưng ngay lập tức bị nàng kháng cự, dùng cả tay cả chân đá chân ra.

Bất đắc dĩ, hắn lật người, dùng chính thân thể to lớn của mình thay thế chăn ôm lấy nàng. Bị dược tính khống chế nàng giống như tiểu yêu tinh, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông. Hắn cam tâm tình nguyện bị nàng mê hoặc, cùng nàng trầm luân.

Nhưng dược tính thật sự quá mạnh mẽ, hắn chỉ còn cách thỏa mãn nàng.

Cho đến khi trời tờ mờ sáng, vì mệt mỏi nàng mới ngủ thiếp đi,nhiệt độ trên người bắt đầu giảm xuống, trên mặt đỏ ửng cũng lui.

Mặc dù Hàn Hạo Thần mệt mỏi cả đêm, nhưng buổi sáng tỉnh lại tinh thần phấn chấn, tâm tình chưa bao giờ tốt như lúc này.


Thiệu Tần, Tiểu Đông và Liên Vân đang đứng đợi bên ngoài Tầm Mộng Cư, thấy Hàn Hạo Thần đã thay xong quần áo đi từ bên trong phòng ra ngoài, mọi người cúi đầu mỉm cười, ngầm hiểu ý nhau.

"Vương Gia có muốn dùng đồ ăn sáng trước không?" Tiểu Đông nói.

Hàn Hạo Thần xem qua giờ, nếu dùng đồ ăn sáng bây giờ sợ rằng sẽ lên triều muộn.

"Không cần, chuẩn bị vào cung." Hắn chuẩn bị cất bước rời đi, cũng không quên quay đầu nhìn vào phòng phân phó Liên Vân, "Liên Vân, nếu Lạc cô nương chưa tỉnh, ngươi không cần đánh thức nàng, bảo nhà bếp chuẩn bị sẵn đồ ăn, đợi nàng tỉnh liền đưa lên."

"Vâng" Liên Vân khẽ khom người trả lời.

Hàn Hạo Thần còn muốn phân phó thêm vài việc, lại nhìn thấy Thiệu Tần và Tiểu Đông nở nụ cười ý vị thâm trường với hắn, ngay lập tức ngừng nói, hắn ý thức được hình như ngôn hành cử chỉ của hắn hôm nay so với thường ngày khác nhau một trời một vực, hắn liền ho khan một tiếng, lúng túng xoay người xuất phủ.

Tiểu Đông thấy Hàn Hạo Thần không dùng đồ ăn sáng đã vào triều sớm, không nhịn được nhìn Thiệu Tần nói: "Thiệu Tần, Vương Gia cũng thật là lợi hại, lao lục suốt một đêm, sáng nay lại không dùng đồ ăn sáng liền vào cung, thể lực. . . . . ."

"Tiểu Đông! Hôm nay theo Bổn vương vào cung làm thái giám."

Hàn Hạo Thần nói câu đó khiến Tiểu Đông khiếp sợ, hắn lập tức chạy tới cầu khẩn: "Vương Gia, nô tài sai rồi, ngài không nên làm như vậy, dù nô tài không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ lao còn cũng có công lao, nếu cứ như vậy bị tuyệt hậu. . . . . . Không cần đâu Vương Gia. . . . . ."

Thiệu Tần nhìn bộ dáng Tiểu Đông, không nhịn cười được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận