Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Trong phòng ăn, Lạc Tử Mộng cố gắng ổn định tâm trạng nhìn nhìn nhóm người ở chung quanh một chút. Nàng cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, chỉ ăn một bữa cơm mà bị mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác giống như sau lưng có ánh mắt đang giám thị nàng vậy.

Hàn Hạo Thần hiểu ý, trầm giọng phân phó: "Tất cả lui xuống đi!"

"Dạ!" Thiệu Tần dẫn theo tất cả mọi người lui xuống, cả phòng ăn chỉ còn lại nàng và Hàn Hạo Thần.

Lạc Tử Mộng cầm chiếc đũa kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn, cảm giác bất đồng. Duỗi tay nắm chặt cổ áo, giống như cả trái tim đang đập loạn không có quy luật, trên mặt cũng bắt đầu nóng ran .

Hàn Hạo Thần nhìn thần sắc của nàng bắt đầu lo lắng: "Có phải là khó chịu ở chỗ nào không?"

Nàng quay lại nở nụ cười với hắn, sau đó buông cổ áo ra rồi lắc đầu một cái.

Nụ cười vừa rồi của nàng đã khiến cho hắn nhìn đến mất hồn.


Ở trong trí nhớ của hắn, từ trước tới nay nàng chưa từng mỉm cười với hắn như vậy bao giờ. Trước kia, không phải miễn cưỡng mỉm cười với hắn cho có lệ thì cũng là mỉm cười đầy xem thường và chế giễu. Thế nhưng mới vừa rồi, trong khuôn mặt tươi cười của nàng lại mang theo tình yêu và sự ngượng ngùng, khiến cho hắn không thể tin nổi, bắt đầu mê mẩn.

Hắn nhìn nhầm rồi sao? Thiếu chút nữa thì hắn cho rằng mới vừa rồi chỉ là do mình nhìn nhầm mà thôi.

Lạc Tử Mộng bị Hàn Hạo Thần nhìn chằm chằm nên bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, nàng ngừng cười cầm đũa gõ vào chén hai cái rồi nhìn về phía hắn, ý bảo hắn mau ăn cơm nhanh một chút, cũng đã trễ như vậy rồi còn dây dưa gì nữa.

Hàn Hạo Thần thu hồi suy nghĩ nhìn cái chén vừa mới bị nàng gõ, mỉm cười lắc lắc đầu. Từ trước cho đến nay cũng chỉ có nàng mới dám dùng thái độ như vậy với hắn, nhưng mà, hắn lại dung túng loại thái độ này của nàng.

Mặc dù suốt bữa cơm này nàng không thể mở miệng nói một câu, nhưng chỉ cần nàng có mặt ở đây, thì hắn cũng đủ vui mừng rồi.

Sau khi ăn tối xong, Hàn Hạo Thần buông chén đũa xuống nhìn Lạc Tử Mộng. Lúc tiếp xúc với đôi mắt của nàng thì hắn nhàn nhạt cười khẽ: "Đã ăn no chưa?"

Nàng gật gật đầu, nhớ lại dư vị thơm ngon của các món ăn.

Mặc dù biết là tạm thời không thể nói chuyện được, nhưng mà nàng cứ có cảm giác việc không thể nói chuyện giống như thiếu đi cảm giác an toàn. Nhưng mà đồng thời cũng có một chuyện khiến cho nàng cảm thấy không thể tin được chính là, kể từ sau khi phát hiện mình không thể nói chuyện được, chỉ cần nhìn thấy được Hàn Hạo Thần, chỉ cần nghe được giọng nói của hắn thì nàng đều cảm thấy rất an tâm, nhưng trước kia nàng lại luôn luôn tránh né hắn, cái này có phải gọi là không biết trân trọng hay không?

Nàng liên tục cười khổ trong lòng.

Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh nàng nói: "Ta còn có chuyện phải xử lý, để Liên Vân trở về phòng cùng với nàng nhé?"

Đây là đang hỏi thăm ý kiến của nàng sao? Nàng không chắc chắn, nhưng mà nghe thì có vẻ giống như vậy.


Nàng chỉ ngước mắt nhìn hắn, lẳng lặng, không hề phát ra một chút xíu âm thanh nào. Hắn đột nhiên nhếch môi cười một cái, nếu như hắn là nữ tử, tuyệt đối có thể dùng cụm từ điên đảo chúng sinh để hình dung dáng vẻ lúc này của hắn. Nàng vẫn luôn cho rằng Hoa Thiên Sóc đã có thể gọi là xinh đẹp, hiện tại nhìn kỹ, nếu như Hoa Thiên Sóc được coi là xinh đẹp, thì Hàn Hạo Thần chính là nghiêng nước nghiêng thành.

Hàn Hạo Thần cho rằng nàng không phản đối, cho nên xoay người đi ra ngoài, nhưng lại đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng chiếc ghế bị ngã xuống đất "ầm" một cái. Đáy lòng hắn bị kinh động lập tức xoay người lại nhìn, nhưng lại thấy nàng đã đứng lên khỏi chỗ ngồi, xong lại bị chính tiếng động lớn mình đã gây ra khiến cho tay chân luống cuống ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy vô tội. Vẻ mặt dịu dàng này hoàn toàn không giống với tính cách hoạt bát vui vẻ trong ngày thường của nàng, hơn nữa còn có thêm một phần thuần khiết, đáng yêu.

Hắn lại đi tới trước mặt nàng giơ tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu của nàng. Nàng theo bản năng rụt cổ một cái, cho là hắn muốn động thủ đánh nàng, bây giờ nàng không thể mở miệng nói chuyện, thật đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.

Nhưng trên thực tế, cho dù nàng có thể nói có thể la lên, thì đoán chừng nàng có la lên cũng không có ai đáp lại nàng.

Nhưng mà, chỉ trong phút chốc động tác của Hàn Hạo Thần lại khiến cho đầu óc nàng trở nên trống rỗng. Từ trước tới nay nàng chưa từng được hưởng thụ động tác như vậy. Chỉ có lúc còn học ở trường, nàng mới nhìn thấy đáy mắt của những phụ huynh tới đón con tan học đều luôn lộ vẻ hiền từ vuốt ve đỉnh đầu đứa con của chính mình. Lúc đó nàng cũng hy vọng sẽ có một người đối xử với nàng như vậy, chỉ cần một lần, nàng cũng đủ hài lòng rồi, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng được trải qua cảm giác đó, người đối xử với nàng như vậy hẳn là chỉ có vị Vương gia ở thế giới ngàn năm trước mà nàng xuyên qua mới có thể cho nàng hưởng thụ.

Dường như có một dòng nước ấm áp tràn qua hốc mắt nàng, dần dần tầm mắt của nàng cũng bắt đầu trở nên mờ ảo, trước khi bị hắn nhìn thấy nàng đã vội vàng cúi đầu. Nhưng dù động tác của nàng có nhanh hơn nữa thì cũng không thể tránh khỏi ánh mắt sáng như đuốc của Hàn Hạo Thần, hắn nhạy bén cảm nhận được sự khác thường của nàng.

"Sao lại như vậy?" Hắn có chút hoảng hốt lo sợ.

Bởi vì để ý, cho nên chân tay hắn có chút luống cuống, vụng về lau nước mắt cho nàng. Phải biết là loại chuyện như vậy hắn chưa từng gặp phải bao giờ, nhớ trước kia lúc Hoa Thiên Nhụy lộ vẻ đáng thương trước mặt hắn, hắn không chỉ bực mình mà còn trừng mắt nhìn nàng ta, khiến cho nàng ta bị dọa sợ phải nuốt nước mắt ngược vào trong, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ hoảng hốt luống cuống vì một giọt nước mắt nào của nàng ta giống như bây giờ.


Có lẽ là động tác của hắn quá dịu dàng, có lẽ là giọng nói của hắn quá ấm áp, Lạc Tử Mộng bất chợt cảm thấy thật ra thì ở lại Thần vương phủ cũng rất tốt, dù sao nàng trở lại hiện đại thì cũng chỉ là một cô nhi mà thôi.

Nhưng mà, Hô Diên Phong. . . . . .

Có lẽ hắn đã tìm được người mà mình thích, hoặc có lẽ là ở một thời không khác đã qua rất nhiều nắm rồi, không biết chừng hắn cũng đã kết hôn rồi cũng nên.

"Đừng lo lắng, tất cả thái y đều nói, cổ họng của nàng sẽ hồi phục rất nhanh, chắc chắn là có thể nói chuyện." Hàn Hạo Thần cho rằng bởi vì nguyên nhân này cho nên nàng mới đau lòng. Hắn thấy nàng ngước mắt nhìn mình, trong hốc mắt nàng đầy ắp nước mắt trong suốt hắn lại kiên định nói: "Coi như tin tưởng ta một lần này được không?"

Nàng cũng không muốn giải thích với hắn nguyên nhân thật sự khiến cho nàng khóc là bởi vì một hành động đơn giản của hắn. Nàng có kiêu ngạo của nàng, cho nên nàng không bao giờ muốn để lộ cảm xúc chân thật của mình ở trước mặt người khác, lần này đã là phá giới rồi.

Nếu hắn nghĩ như vậy, nàng cũng thuận theo gật đầu một cái, dù sao mặc kệ như thế nào, phải làm người câm chừng mười ngày cũng là chuyện nhất định rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận