edit: dzy
Lúc này Bạch Lạc lẳng lặng nằm trên giường, hai cánh tay nhỏ vung vẫy ở không trung. Trong miệng lẩm nhẩm mấy câu y y nha nha khó hiểu, giọng nói non nớt khiến người khác nghe được trong lòng liền mềm nhũn.
Bà đỡ nhìn thấy người tới thì toàn thân như hóa đá tại chỗ, đây chẳng phải là Vương gia Ngọc Tuyệt Trần của Hạ Lâm Quốc quyền lực khắp triều đình sao?
Sau khi phản ứng lại, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, toàn thân run rẩy, rụt đầu lại khiếp sợ:“Lão nô tham kiến Vương gia!”
Bạch Lạc nghe lão yêu bà nói xong liền khiếp sợ, Vương gia? Chẳng lẽ nơi này là Vương phủ? Nàng là hài tử của Vương phủ? Không phải hài tử của Bạch Tướng quân? Chẳng lẽ lúc xuyên qua, nhớ nhầm rồi?
Trong lòng Bạch Lạc hỗn độn, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Ngọc Tuyệt Trần đi đến trước giường, từ trên cao nhìn xuống bà mụ đang quỳ dưới đất. Đôi mắt nóng rực dán chặt vào đứa nhỏ đang nằm trên giường ngơ ngác nhìn lên mái nhà, đôi môi mỏng gợi lên nụ cười cưng chiều thoáng qua. Giọng nói không mang theo bất cứ cảm xúc nào.
“Là một nữ hài sao?”
Trong lòng Bạch Lạc không ngừng khẩn trương, xong rồi, thật sự nhớ nhầm, nàng nguyên lai là nữ nhi của Vương gia. Mẹ kiếp, giọng nói của phụ thân thật sự khiến lỗ tai người ta mang thai, không cần biết là nghe hay không nghe, dáng vẻ phụ thân của nàng chắc chắn rất đẹp mắt!
Ngay thời điểm nàng đang sửng sờ, thân thể rơi vào một vòng tay ấm áp, một cỗ mùi hương thoang thoảng vây quanh nàng. Nước trong mắt Bạch Lạc thoáng chốc liền tiêu tan, đối diện với dung nhan tuyệt thế của hắn khúc khích vài tiếng. Môi nhỏ giật giật, muốn gọi hắn một tiếng ba ba, ai mà lại không thích có một phụ thân vừa trẻ vừa đẹp mắt còn giàu nữa chứ. Nơi này là cổ đại, nam tôn nữ ti, nàng lại là một nữ nhi, nếu sau này phụ thân còn có con trai gì đó. Địa vị của nàng chẳng phải rất đáng lo sao?
Cho nên, Bạch Lạc sử dụng toàn bộ sức mạnh, hô một tiếng, chỉ là lúc phát ra âm thanh "cha" lại rất mơ hồ “Nha nha cha”.
Khi âm thanh nộn nộn truyền đến, Ngọc Tuyệt Trần hơi nhíu mày, Bắc Lê đứng sau lưng của thấy chấn động. Vừa ra đời vậy mà đã y y nha nha gọi người? Mặc dù không rõ ràng, nhưng mơ hồ vẫn nghe ra một tiếng “Cha”.
Chỉ là, có phải gọi nhầm người rồi không? Vương gia chỉ mới mười tám tuổi... hơn nữa còn là vị hôn phu của nha đầu này...
Ngay lúc này, Bắc Lê thậm chí còn có thể tưởng tượng ra biểu cảm thâm trầm trên khuôn mặt của chủ tử nhà mình.
Bạch Lạc cảm thấy cái ôm ấm áp vừa rồi đột nhiên lạnh đi, nội tâm chợt căng thẳng, chẳng lẽ sau khi cha nhìn thấy nàng là một nữ nhi, liền ghét bỏ?
Vừa nghĩ đến, Bạch Lạc cảm thấy ủy khuất oa một tiếng khóc lớn “Oa oa, oa oa.”
Nhất thời, Ngọc Tuyệt Trần lập tức lúng túng, chỉ cho rằng bản thân đã hù doạ *tiểu bất điểm trong lòng ngực. Liền thu liễm sát khí trên người, biểu tình trở nên vô cùng nhu hòa. Bạch Lạc ngừng khóc, cười lên khúc khích, hay tay quơ giữa không trung, biểu đạt sự yêu thích của mình đối với cha.
*tiểu bất điểm:ý chỉ sự nhỏ bé, không có gì để tâm đến hoặc cô nhóc, cậu nhóc.
Ngọc Tuyệt Trần nhìn vật nhỏ không an phận trong lòng, một hình ảnh thoáng qua trong đầu, hắn nhíu mày. Thì thầm một câu “Bắc Lê, đây là Vương phi tương lai của bản vương sao?”.
Phía sau, Bắc Lê cung kính đáp “Vâng, Vương gia.”
Nụ cười của Bạch Lạc nhanh chóng biến mất, nàng ngẩn người nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm kia, đây không phải cha nàng sao? Trong nháy mắt lại trở thành vị hôn phu của nàng?
Không phải là nói đùa chứ? Vương phi tương lai? Nàng đây là vừa mới chui ra từ bụng mẹ, liền được định hôn ước rồi?
Đây chẳng lẽ là lương duyên trời ban trong miệng lão thần côn hay sao? Thế nhưng vị Vương Gia này, hẳn là gần mười bảy, mười tám tuổi! Mẹ kiếp, nàng chỉ vừa mới sinh ra a~.
Nước mắt Bạch Lạc lập tức rơi xuống! Trong lòng liền chán nản, giọng nói tuyệt vọng truyền khắp đáy lòng: “Lão thần côn, ra đây, mau đưa ta trở về!.”
Chỉ là, nàng có hò hét thế nào, cũng không có người đáp lại.
Đột nhiên, âm thanh lạnh lùng lại vang lên: “Còn quá nhỏ, đem trở về Hiền Vương phủ cho ăn thật tốt.”
Bắc Lê đang muốn đáp lại, Ngọc Tuyệt Trần nói tiếp: “Không cần, bản vương tự mình ôm nàng trở về phủ.”
Hàng ngàn con *thảo nê mã chạy qua đầu Bạch Lạc, nàng chỉ vừa mới sinh ra, chưa uống được một ngụm sữa của mẫu thân, còn chưa kịp nhìn thấy phụ thân. Lão yêu bà muốn hại chết nàng còn ở đó, mẫu thân tỉnh lại thì sao bây giờ? Lão yêu bà đó không hại được nàng lại chuyển sang hại mẫu thân thì phải làm sao?
*câu chửi tục này chắc hẳn ai cũng biết rồi nhể.
Mặc dù có thể nàng và vị Vương Gia tuấn mỹ này đã định thông gia từ bé, cũng không thể vừa sinh ra đã bị ôm đi a! Hài tử vừa mới chào đời, đâu thể rời khỏi mẫu thân.
Bạch Lạc lúc này có cảm giác đang bị bọn buôn người bắt cóc!
Ngọc Tuyệt Trần vừa dứt lời, Bạch Lạc “Oa ô” một tiếng khóc lớn, nghiêm túc phản đối việc bị nam nhân này ôm đi. Vẻ ngoài dễ nhìn thì thế nào, quyền cao chức trọng thì thế nào? Nàng chỉ là một bảo bảo.
Ngọc Tuyệt Trần nhìn vật nhỏ trong ngực ủy khuất mà khóc, bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ của nàng, trong lòng Bạch Lạc đột nhiên căng thẳng, cảm nhận đầu ngón tay lạnh như băng khẽ vuốt vuốt trên gò má, trái tim mạnh mẽ đập thình thịch. Trong lúc nhất thời cũng quên khóc, một mực nhìn chằm chằm Ngọc Tuyệt Trần.
Tầm mắt Ngọc Tuyệt Trần khẽ liếc nhìn bà mụ đang quỳ dưới đất, lạnh lùng chỉ đạo Bắc Lê “Dẫn đi thẩm vấn cho tốt.”
Bắc Lê đáp lại một tiếng, lập tức xách bà mụ ra khỏi tẩm điện.
Tâm trạng vốn đang không tốt bởi vì hành động này của nam nhân này nháy mắt lập tức cải thiện, miệng nhỏ chu chu, tay nhỏ vung vẫy bám chặt lấy vạt áo của Ngọc Tuyệt Trần.
Ngọc Tuyệt Trần thấy thế, đem tiểu gia hỏa cẩn thận che chở trong ngực. Liếc nhìn nữ nhân đang mê man trên giường, lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ tinh xảo đặt lên bàn, lúc rời đi không quên chỉ đạo nha hoàn đang quỳ ở cửa.
“Đem thuốc bên trong cho Bạch tướng quân phu nhân ăn.”
Nói xong, liền ra khỏi tẩm điện.
Lúc này, Bạch tướng quân và những người khác vẫn còn quỳ trong sân, nhìn thấy Ngọc Tuyệt Trần ôm hài tử đi ra, Bạch tướng quân không giấu được vẻ hưng phấn vui mừng, cũng quên người trước mặt là Hiền Vương. Đột nhiên đứng lên, lao về phía Ngọc Tuyệt Trần dang tay muốn ôm lấy Bạch Lạc, hét lên “Ai u, bảo bối của lão phu.”
Chỉ là vừa đến trước mặt, cơ thể của Ngọc Tuyệt Trần lui về sau tránh khỏi sự tiếp xúc cơ thể với Bạch tướng quân, trong lòng Bạch tướng quân khó chịu a! Ngữ khí cũng trở nên không tốt “Vương Gia, người đây là có ý gì?”
Ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Tuyệt Trần khẽ liếc qua Bạch Khung Thương, “Bạch tướng quân, đừng quên ngươi đã đáp ứng bản vương, Bạch phu nhân sinh ra là nữ nhi liền cùng bản vương thành thân. Sau khi sinh ra, đưa đến Hiền Vương phủ nuôi nấng.”
Sau khi nghe Ngọc Tuyệt Trần nói xong, khó có thể tin, nàng còn chưa sinh ra phụ thân đã “bán” nàng cho người khác sao?
Bạch Khung Thương hơi dừng lại, sau đó lại nói tiếp “Lão thần chưa từng quên! Bạch tướng quân phủ chúng thần từ trên xuống dưới mấy trăm mạng người đều là Vương gia cứu sống, lão thần cũng sẽ không nuốt lời. Chỉ là, con bé còn quá nhỏ, Vương gia ngài chưa từng cưới thê tử hay sinh con, cũng không hiểu cách nuôi nấng hài tử, nữ nhi khó nuôi, lão thần chỉ muốn chờ nữ nhi lớn một chút, hiểu chuyện một chút. Rồi đưa đến Hiền Vương phủ.
[1568]
______________________________________