Tên truyện: Tiểu vương tử và cá mập
Tác giả: Hoa Ngộ Nha
•Edit: Yin
•Beta: Yu
***
Ba ngày sau, Ngũ điện hạ một thân một mình đứng trên bờ biển.
Đây là yêu cầu của y, không cần thần dân đưa tiễn, cũng không cần người nhà làm bạn, đây là việc riêng của y.
Mọi người trong hoàng gia không lay chuyển được y.
Nói cách khác, cho dù họ ở đây, cũng không mảy may thay đổi được bất cứ điều gì. Họ từng là một quốc gia bình thường trên đất liền, không lớn mạnh lắm, nhưng cũng không thể nói là nhỏ yếu, song hôm nay, ngay cả vương thành của họ cũng bị công phá.
Bọn họ đến cùng cũng không thể che chở cho vị vương tử trẻ tuổi nhất của vương quốc mình.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn y bị đưa tới biển sâu.
Hôm nay Ngũ điện hạ mặc một bộ lễ phục trắng tinh tươm, gần như giống hệt với bộ mà y đưa cho Cá mập nhỏ bốn năm trước. Chiếc áo chẽn màu vàng phác họa ra vòng eo thon thả, khuy măng sét chạm hoa văn hoàng kim, viền cổ được khảm đá quý nho nhỏ.
Mà ngón tay y đeo một chiếc nhẫn đá quý màu tử la lan, đã từng bị hỏng rồi được sửa chữa lại, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy vô số vết nứt như mạng nhện.
Y ngồi trên một tảng đá ở bờ biển đã lâu lắm rồi. Hôm nay thời tiết thật đẹp. Y tự hỏi năm đó Cá mập nhỏ phải chăng cũng là như thế này, ngồi sau tảng đá chờ y.
Ở một nơi dưới mặt biển cách Ngũ điện hạ khá xa, Cá mập nhỏ lẳng lặng nhìn y lúc lâu.
Bốn năm qua đi, hắn cũng sớm không còn là Cá mập nhỏ trước kia mà đã trở thành vị bá chủ chân chính của biển cả. Dáng dấp thiếu niên mảnh khảnh năm nào nay được thay thế bởi thanh niên anh tuấn lại sắc bén.
Giờ đây những vùng biển bị hắn chinh phục, đều hô hắn là "bệ hạ".
Cá mập bệ hạ ngắm rồi lại nhìn chằm chằm Vương hậu của hắn... Đối với chuyện hắn muốn cưới một Vương hậu loài người, tất cả hải tộc thật ra đều không dám có ý kiến gì.
Dù sao ý kiến ý cò có lẽ sẽ mất mạng luôn.
Các vị hải tộc ngẫm nghĩ, mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Bốn năm trôi qua, Tiểu vương tử của hắn cao lên không ít, nhưng hắn lại chưa bao giờ quên dáng vẻ Tiểu vương tử năm ấy, khuôn mặt trắng nõn mượt mà, đôi mắt xanh biển, cười rộ lên vừa ngọt ngào lại vừa dịu dàng.
Giờ đây, bốn năm qua đi, hắn đã là bá chủ của đại dương, chinh phục cả đất liền, mạnh mẽ xâm lược quốc gia y, còn muốn cưới y làm Vương hậu.
À đúng rồi, bốn năm trước hắn còn lấy đi giọng nói của y.
Cá mập bệ hạ lặng lẽ phun bong bóng trong biển.
Nhất thời không muốn nổi lên mặt biển cho lắm.
Lúc hắn buông lời hung ác nhìn qua dường như vô cảm, nhưng chờ khi thật sự phải đối mặt với Tiểu vương tử, hắn lại âm thầm thấy... hơi lúng túng.
Hắn đã vô cùng mạnh mẽ. Bốn năm nay, không chỉ biết về vùng biển của mình, hắn cũng dần dần hiểu cách nhân loại sinh sống.
Hắn bắt đầu biết rằng nhân loại cần rất nhiều rất nhiều thứ, cảm xúc nhân loại mong manh lại phức tạp, cũng không phải đơn giản chỉ có hai màu đen và trắng.
Nhưng hắn hiểu nhiều điều đến vậy...
Lại vẫn không biết phải như thế nào mới có thể làm được người yêu của một nhân loại.
Ngũ điện hạ chờ đến nỗi sắp ngủ mất tiêu.
Y đã đổi thành nằm trên tảng đá. Mọi người trong vương cung đều cực kỳ lo lắng với cuộc hôn nhân này, mẹ y còn đi cầu các phù thuỷ trong rừng rậm mấy tấm bùa hộ mệnh cho y.
Nhưng nói thật, y chẳng hề sợ chút nào. Y chỉ lo lắng là sao Cá mập nhỏ còn chưa tới nữa.
Đang nghĩ ngợi, mặt biển lặng sóng đột nhiên tách ra, nước biển như là bị tường cao ngăn lại, chừa ra một lối đi thông xuống đáy biển, mà ở giữa con đường này, quốc vương bệ hạ đang đứng.
Hắn vẫn đeo chiếc mặt nạ màu đen đó, đôi mắt màu tử la lan, mái tóc bạch kim dài được buộc sau lưng.
Hắn vươn tay về phía Ngũ điện hạ.
Ngũ điện hạ thầm nghĩ, ta hẳn nên rụt rè một tí nhỉ.
Bốn năm không gặp.
Dù gì cũng nên duy trì chút thể diện của người trưởng thành.
Kết quả giây tiếp theo chân y đã không nghe sai khiến lạch bạch chạy tới.
Cầm lấy tay hắn tựa như sợ vị bệ hạ này đổi ý.
Cá mập bệ hạ nhướng mày sau lớp mặt nạ. Hắn nắm lấy bàn tay trắng nõn thon dài của Ngũ điện hạ, bỗng không hiểu vì sao mà đôi mắt Ngũ điện hạ lấp lánh ánh sáng, nhìn qua dường như rất chờ mong.
Nhưng hắn không nói gì cả, cứ như cũng biến thành một người câm.
Hắn dắt tay cô dâu nhỏ của mình, cùng nhau bước xuống biển sâu.
Nước biển phía sau họ hoà vào làm một, mặt biển lặng lại.
aaaaaaa, soft quéeeeee