Tiểu Vương Tử

70
Không nên quá tham lam
“Snivellus! Mày đang làm cái gì!?” Tiếng gầm giận dữ như có thể phá tan trần nhà, ngay sau đó chính là liên tiếp chú ngữ thẳng đến Snape — Snape còn ôm Harry — Snape ôm sát Harry thuận thế lăn một vòng, tránh né một ít công kích liên tục, nhưng là chú ngữ lại tập kích!
Sirius không phải một phù thủy đơn giản, trước kia là thần sáng, lại xuất thân từ gia tộc Black, dù cho kiếp sống mười năm lao ngục làm cho thân thể anh không bằng trước kia nhưng cũng không quá kém cho nên công kích rất nhanh, nhanh đến mức làm cho hai người đắm chìm trong tình yêu thiếu chút nữa bị đánh trúng.
“Dừng tay, Sirius!” Harry ở trong ngực Snape kêu to.
“Harry bảo bối, không cần lo lắng, cha đỡ đầu lập tức xử tên lưu manh Snivellus!” Sirius lại bắt đầu tung chú ngữ, anh muốn Snape nổ thành mảnh nhỏ!
“Khôi giáp hộ thân! Khôi giáp hộ thân! Impedimenta!” Snape thừa dịp Sirius nói lập tức tăng thêm chú ngữ phòng hộ — xuẩn cẩu không có đầu óc, không chú ý tới Harry trong ngực anh! Nghĩ vậy, Snape rất muốn chém Sirius cho hắn thanh tỉnh nhưng không được, anh không thể làm như vậy, Harry sẽ mất hứng nên anh quyết định dùng chú ngữ khác bắt người khnhảy– còn không phải một cái, chất chồng, trực tiếp nhắm vào giày, đủ để cho đại cẩu ngu xuẩn biết rõ sự lợi hại của anh!
“A nha!” Sirius lại một lần phẫn nộ, anh không ngừng nhảy một chửi bới Snape, ném ác chú, mà Harry hô thế nào cũng không dừng.
“Dừng tay! Chân Nhồi Bông!” Vừa đi ra lò sưởi, Remus chứng kiến Sirius phẫn nộ công kích Snape — Merlin a, Snape còn ôm Harry trong ngực a! Remus vội vàng rút đũa phép hóa đá Sirius, thành công hóa đá Sirius sau, Remus mới đi qua quét dọn chiến trường, hoàn toàn không để ý đại cẩu bị hóa đá.
Đương nhiên, có Snape ở, Harry hoàn toàn không cần chỉnh lại quần áo hay cái gì vì Snape sẽ giúp cậu xử lý tốt. Không sai, Snape làm như vậy, anh để Harry đứng vững rồi dùng một tá “Thanh lý đổi mới hoàn toàn”.
“Merlin a! Sirius, cậu đã đáp ứng tôi sẽ không làm phiền Severus!” Remus ai thán, vừa vuốt ngực vừa trôi nổi Sirius thả lên ghế,“Cậu phải nghe lời một chút, bằng không không có người để ý cậu, bởi vì cậu quá xúc động!”
Sirius hiện tại căn bản không nghe vào cái gì, anh tức giận, phẫn nộ che mất lý trí của anh, Sirius cho rằng chỉ cần mình hết bị hóa đá, chuyện thứ nhất anh cần làm chính là tiến lên giết Snape — cho Snape xuống Địa ngục!

Nhưng mà Snape hoàn toàn không để Sirius phẫn nộ vào mắt, bọn họ đối địch nhiều năm như vậy, nếu như anh thắng, xuẩn cẩu sẽ bảo trì trạng thái phẫn nộ, anh đã quen.
“Sirius, làm sao cậu có thể đối xử với Severus như vậy, Harry sẽ khó xử!” Remus tiếp tục giáo dục đại cẩu,“Harry là học đồ Severus, tôi nghĩ cậu hiểu rõ!”
Đúng a, đương nhiên anh biết rõ! Chính là biết rõ mới muốn giết chết tên mặt người dạ thú này! Sirius phẫn hận nghĩ — thật đáng tiếc bây giờ anh không nói được, bằng không anh nhất định sẽ mắng Snape.
“Hơn nữa vừa rồi rất nguy hiểm, Harry ở bên kia, cậu muốn giết Harry sao Sirius? Cậu quá xúc động. Tôi phải giao cậu cho Kreacher — lão nhất định sẽ mắng cậu!” Remus đứng ở bên cạnh Sirius phẫn nộ nói,“Thiếu chút nữa cậu làm Harry bị thương biết không, cái tên xúc động! A, tôi nên trói cậu lại!”
Merlin! Remus phàn nàn như vậy quả thực làm cho người ta miên man suy nghĩ! Mặt Sirius đỏ lên, anh không thể tưởng tượng Remus “Trói” mình, có thể nói Sirius rất chờ mong bị Remus trói… A, không thể như vậy, Sirius rít gào trong lòng — ở phương diện khác, Remus rất trì độn! Từ từ! Không phải nghĩ Remus, mình đang hận Snivellus! A, người này lại lén lút vươn tay tới Harry — không thể tha thứ! Harry vẫn còn trẻ con!
“Được rồi, tôi không thể không làm như vậy.” Remus cầm đi đũa phép của Sirius sau đó trói, buộc chặt Sirius rồi mới giải trừ hóa đá cho Sirius,“Cậu phải xin lỗi, Sirius.”
“Xin lỗi?!” Sirius lớn tiếng hô,“Dựa vào cái gì tôi phải xin lỗi tên kia!?” Sirius hung dữ nhìn Snape rít gào,“Snivellus, cái tên dơ bẩn , hạ lưu, vô sỉ! Làm sao mày dám — làm sao mày dám!?”
“Sirius!” Remus xin lỗi nhìn Snape.
“Làm sao mày dám vươn cái tay bẩn của mình tới chỗ Harry!? Harry mới 14 tuổi, vẫn còn là trẻ con — thậm chí còn là con Lily! Cái tên khốn kiếp! Làm sao mày dám?!” Sirius không cam lòng bị trói, anh cố giãy dụa,“Harry là con Lily! Là con James a! Khốn kiếp!”
Dúng a, Harry đương nhiên là con Lily. Snape nhíu mày, anh sẽ không vì vậy mà phủ định sự tồn tại của Lily, nhưng là cũng không vì vậy buông tình yêu tới tay — Lily là ánh mặt trời trong nửa đời trước của anh, mà Harry chiếu sáng tính mạng anh, không giống nhau, cũng không giống nhau, anh không thể tưởng tượng mình nếu như sông cùng Lily sẽ là cái dạng gì nhưng anh lại có thể dễ dàng ôm lấy Harry — hoàn toàn không giống nhau. Nhưng Snape không tính nói, cũng không cần nói.
“Sirius, tỉnh táo.” Harry gian nan mở miệng, cậu chỉ là hơi chút trì độn ở phương diện nào đó, nhưng bây giờ đã không tồn tại loại trì độn này, trên thực tế…… cậu cũng không phải loại người sẽ nghĩ nhiều đúng không? A, mới là lạ! Trong nội tâm Harry có dự cảm không tốt…… Vì sao Sirius luôn nhắc tới mẹ?

“Harry nhất định là bị lừa! Snivellus! Cái tên vô sỉ, mày hận James nhưng mày không nên trả thù Harry! Làm sao mày có thể vươn cái tay bẩn đến Harry, Harry vẫn chỉ là đứa bé, cái gì cũng không biết! Mày cho rằng mày đang làm gì?!” Sirius rống giận,“Mày làm gì Harry, mày không phụ lòng Lily sao? Mày không phụ lòng cô ấy sao? Severus Snape, cái tên vô sỉ khốn kiếp!”
“Im lặng.” Snape hạ tĩnh âm chú, như vậy có thể thanh tĩnh không ít.
“Severus, Sirius nói…… Không phải thật chứ?” Remus nuốt nước bọt, anh không ngốc, đương nhiên nghe được Sirius nói gần nói xa,“Severus, tôi cho rằng…… a, chúng ta xem như là bạn, đúng vậy, nói cho tôi biết, anh không…… Không ra tay với Harry.”
“Hừ.” Anh không chỉ ra tay, Snape lặng yên nghĩ.
“Từ từ, điều này liên quan gì đến ba con, mẹ con?” Harry cũng không phải ngốc, cậu nhạy cảm bắt được điểm sáng quan trọng — Sev hận ba cậu nhưng quan hệ của Sev và mẹ cũng không tệ! Được rồi, nếu như hơi chút suy nghĩ…… Cha đỡ đầu rất dễ dàng cãi nhau với Sev, bọn họ như chỉ có lẫn nhau ném ác chú mới là chính xác, mà cha đỡ đầu là bạn tốt của cha…… Remus mỗi lần thấy thì bất đắc dĩ, giống như vô số lần khuyên can không có hiệu quả rồi mặc kệ…… Nói cách khác ba ba năm đó và Sev cũng là loại trạng thái này?! Như vậy…… Mẹ thế nào?
Harry nhìn Snape, nhìn Remus, lại nhìn Sirius, ánh mắt không ngừng nhìn ba người, cậu trực giác không muốn biết nhưng lòng hiếu kỳ điều khiển, không thể không đi tìm tòi nghiên cứu chân tướng.
“Harry, hãy nghe chú nói……” Remus kéo Harry qua chỗ mình, anh cho rằng Sirius khuếch đại sự tình, có lẽ Harry chỉ là ỷ lại người lớn, nhắc nhở một chút cũng không tệ,“Là như vậy, Severus là bạn học của mấy người bọn chú…… Chú nghĩ cháu biết rõ……”
“Đủ rồi! Cút ra khỏi nhà của ta!” Snape cũng không muốn Lupin nói hết, anh không có nhiều tinh lực đối phó loại chuyện này,“Lập tức, lập tức!” Một cái “Khóa lưỡi phong hầu” Quăng ra, nét mặt không kiên nhẫn.
“Sev, không thể làm vậy.” Harry nhíu mày nhưng không lớn tiếng, cậu giúp Remus giải chú,“Remus, chú mang Chân Nhồi Bông về trước được không?”
“Nhưng…… Harry, cháu……” Remus nhìn Snape, nhìn Harry vẻ mặt bình tĩnh, anh không rõ mình nên mang theo Sirius về không– kỳ thật hai người hôm nay chỉ là đến mượn lò sưởi, bởi vì là lễ tình nhân, Harry lại là quán quân thi đấu tam pháp thuật, Sirius rất muốn làm cho con đỡ đầu của mình cái gì đó, kết quả…… Remus cảm giác đầu mình đau,“Severus, đừng phụ lòng Lily, đừng quên…… cô ấy là bạn tốt của anh, hai người lớn lên cùng nhau đúng không? Mà Harry là đứa con duy nhất của cô ấy.” Nói xong, Remus mang Sirius đi.

London tháng 2 vẫn rất lạnh.
Harry rụt rụt cổ, cậu nghĩ giữ ấm cho mình nhưng tay lại không nghe sai sử.
Harry không phải một người ngu ngốc.
Những gì Remus nói làm cho Harry choáng váng nhưng cậu không ngu ngốc.
“Làm sao vậy?” Snape bị cắt đứt, tâm tình cũng không tốt,“Đi rửa mặt.”
“Được.” Khô cằn đáp ứng, Harry xoay người đi vào phòng ngủ của Prince, Snape nhìn thấy nhưng anh không biết hiện tại mình nên làm như thế nào…… Nghe Lupin nói, anh tự hỏi qua rất nhiều lần, cũng tự chán ghét mà vứt bỏ vô số lần, nhưng là cuối cùng không thể ngăn cản tình yêu của anh cho nên anh chỉ có thể thỏa hiệp, thỏa hiệp tình cảm của mình, cũng là hướng Harry thỏa hiệp…… Nhưng là hôm nay khi chuyện này nhảy ra, anh không biết…… Thật sự không biết nên như thế nào mới đúng.
Thấy Snape không đi tới, Harry không biết nên như thế nào, cậu vào phòng tắm, cởi quần áo, ngâm mình trong nước nóng — cậu không phải đứa ngốc, không phải!
Nhưng giờ phút cậu này kỳ vọng mình ngu ngốc!
Chui trong nước, khi không nhịn nổi lại nổi lên, Harry cho rằng như vậy sẽ không để người khác nhìn ra mình đã khóc – cậu chỉ là bị nước vào mắt, trong nước còn có rất nhiều bọt biển hóa học…… Cho nên mắt mới có thể đỏ đúng không?
Thật sự, Harry không ngốc!
Harry muốn nói cho người kia chỉ cần người đó giải thích, không cần nhiều nhưng cậu sẽ tin tưởng. Nhưng…… Sev không nói một câu…… Không có!
Sev hận cha cậu nhưng là bạn thân của mẹ — bạn thân?! Harry hận không thể chết đuối trong bồn tắm, đúng vậy, bạn thân, nếu quả thật chỉ là bạn, sao cha lại phải gây sự với Sev??
Vậy tính cái gì? Cha cậu đoạt mẹ từ trong tay Sev, như vậy…… cậu hiện tại là đền bù tổn thất sao?

Không, sao có thể nói là đền bù tổn thất a…… Là chính bản thân mình dán lên, không phải sao? Harry Potter, từ đầu tới đuôi mày bị cười nhạo mà thôi!
Harry lau mặt, xuyên qua hơi nước nhàn nhạt, trong gương hiện ra một gương mặt tuổi trẻ và xinh đẹp, đúng vậy, tuổi trẻ xinh đẹp, nhưng giờ phút này lại trầm lặng, tất cả sức sống đã trôi hết.
“Đứa ngốc……” Harry cười khổ, lại lau mặt, cậu không có tính chết như vậy — dù cho…… Được rồi, ngay từ đầu cũng chỉ là cậu đơn phương yêu đối phương, đối phương đáp lại hoặc là không, thế thân hay là báo thù thì như thế nào? Chỉ cần…… Chỉ cần Sev yêu và duy trì liên tục như vậy đủ rồi, giáo sư Snape không ngăn cản cậu yêu, thậm chí vì mẹ cho một chút đáp lại, cậu nên cảm thấy hạnh phúc mới đúng…… Không thể quá tham lam, Harry, không thể quá tham lam……
Cọ rửa mấy lần xong Harry mới đi ra phòng tắm, cậu chỉ choàng một cái khăn tắm đã phóng đại, núp ở bên trong, giống như là một cái kén.
“Ta nghĩ em không tính toán làm mình đông chết,” Snape thấy Harry như vậy, tâm tình buồn bực bị quét sạch — đúng vậy, trên phương diện cảm tình Harry vẫn trì độn, anh thật sự là lo lắng dư thừa , anh không thể trông cậy Harry nghe hiểu đôi chó săn đối thoại — không rõ là tốt nhất! Bước nhanh đi qua, Snape kéo Harry,“Ta nghĩ em chỉ rửa mặt.”
“Nhưng em thấy nên tắm, không phải như vậy dễ dàng hơn sao?” Harry vươn tay khỏi khăn tắm ôm cổ Snape,“Giáo sư không biết như vậy tốt hơn sao?”
Snape ôm Harry, bắt đầu một buổi tối đẹp.
Mà đối với Harry, một buổi tối như vậy kỳ thật cũng không đẹp, dù cho trên thân thể không có cảm giác đau đớn, nhưng tim lại đau như sắp nứt ra, cậu đành phải cố gắng hô hấp, như vậy ***g ngực sẽ đâu, thậm chí có thể áp đảo mê muội Snape mang đến — thân thể trung thực đáp lại đối phương, nội tâm lại lạnh như băng làm cho người khác sợ hãi. Harry cảm thấy mình thậm chí có thể rút ra linh hồn, đứng ở một bên nhìn mình liều chết triền miên cùng người này như thế nào –chỉ là nhìn xem, không có tâm tình gì nữa……
“Tốt lắm, em nên ngủ.” Snape vỗ vỗ thiếu niên như cũ không chịu ngủ, đã ba lần, anh không muốn ngày mai lại xin nghỉ cho Harry.
Harry lắc đầu, không nói gì, giọng cậu đã khàn khàn, cậu không muốn Snape nghe giọng nói khó nghe như vậy. Dùng chấp nhất duy trì lý trí, Harry dùng hành động thực tế tỏ sự bất mãn khi Snape muốn cậu ngủ — vươn tay, Harry cầm tiểu Snape!
Điều hướng bài viết Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận