Tiểu Vương Tử

Sinh một đứa bé a
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt Harry đã tốt nghiệp, cậu gửi đơn muốn ở lại trường mà Snape cũng leo lên ngồi vị trí hiệu trưởng nhưng hai người đã nghĩ kỹ, chừng hai năm nữa bọn họ sẽ cùng từ chức — Snape có thể chuyên tâm nghiên cứu độc dược của mình mà Harry có thể điều dưỡng, chuẩn bị sinh một tiểu vương tử — hiện tại Prince cũng đã học năm thứ ba, thành tích của Prince thứ nhất làm cho rất nhiều người vui mừng. Sirius gặp người liền nói –“ Prince của tôi rất ưu tú, anh vĩnh viễn cũng không nghĩ ra thằng bé là một người ưu tú thế nào, a, đừng nghĩ tới cha của Prince, phải xem ba của thằng nhóc đó là ai — con đỡ đầu của tôi, Harry Potter, ha ha, Harry là một đứa bé ngoan nha, ha ha, tiểu vương tử của tôi quá ưu tú, ha ha, nếu như đứa bé trong bụng tôi ưu tú như vậy thì tốt rồi — tuy Prince là một Slytherin nhưng Prince không phải một Slytherin tà ác!”
Đúng vậy, không sai, Sirius Black mang thai, anh vác theo cái bụng to chạy khắp nơi, Remus sợ tới mức cả ngày đi theo phía sau cái mông Sirius!
“Sirius, chú phải thành thật một chút, không cần dọa Remus.” Harry nói là tới hỗ trợ chăm sóc Sirius nhưng trên thực tế là đến học tập…… Mang thai như thế nào nhưng Harry thấy, nếu quả thật học Sirius, vậy nhất định là một kết quả đáng sợ…… Kỳ thật Sirius là tấm gương tương phản.
“A! Thằng con nghịch tử! Mày làm gì cháu của ta!” Black phu nhân trong bức họa lại khôi phục trạng thái rít gào, bà hận không thể lao tới bắt lấy Sirius khắp nơi chạy loạn buộc chặt anh lại cho Sirius thành thành thật thật ngồi im ,“Kreacher — Kreacher! Bắt lại, đè thằng nhóc kia lại cho ta!”
“Nữ chủ nhân!” Lão Kreacher mặc khăn mới xuất hiện,“Lão Kreacher làm theo…… Lão Kreacher không phải làm chuyện xấu gì, lão Kreacher là muốn làm một ít chuyện tốt cho tiểu chủ nhân trong bụng chủ nhân Sirius…… A, nếu như chủ nhân Sirius chịu ngoan ngoãn ngồi ở sofa, Kreacher liền cho chủ nhân ăn một khối việt quất lớn……”
Việt quất?! Rất rõ ràng, Sirius bị cái này hấp dẫn, anh ngồi đàng hoàng không còn đi chơi cái ván trượt nghe nói có thể thay cái chổi bay.
Thật sự là…… Rất hiệu quả! Khóe miệng Harry run rẩy, cậu quyết định trở lại Hogwarts tìm bạn lữ và con trai cầu an ủi.
Đứa con an ủi rất tri kỷ , Prince cho Harry một bao độc dược lớn, nghe nói rất tốt, tuy nhiên Harry tỏ vẻ hoài nghi — lần trước Prince cho Harry một bao độc dược lớn nói là có thể làm cho tóc mềm mại, kết quả Harry dùng sau tóc thoáng cái dài đến đầu gối, cuối cùng vẫn là tìm cửa hiệu cắt tóc cắt lại, bằng không Harry sẽ biến thành “Công chúa rau diếp” .
Về phần Severus an ủi, rất trực tiếp, khi trời tối Harry đã bị kéo lên giường, cho nên Prince nhàm chán mắt trợn trắng — cũng may Dumbledore đã trở lại, còn mang theo Percival, Prince có thể đi tìm Percival chơi, bọn họ cùng đi nhà Cori.
Cori là Muggle duy nhất trong nhà nhưng bà không những được tôn trọng mà bà còn được tất cả mọi người tôn kính và yêu thích, mà Percival cũng rất thích bà, mỗi lần đều muốn ôm bà hôn hôn, điểm này làm cho Dumbledore thường xuyên bị con trai cắn quai hàm ghen ghét.
Nhưng mà ngay khi tất cả mọi người cảm thấy mọi chuyện đều rất đẹp tốt thì có một việc đáng sợ nhất xảy ra ở…… buổi lễ tốt nghiệp của Harry.
Ngày này, tất cả người lớn trong nhà đều đến Hogwarts, Dumbledore là hiệu trưởng danh dự của Hogwarts cũng mang theo “Thân thiết” trình diện, đương nhiên, Cori là Muggle cũng tham gia buổi lễ tốt nghiệp này.
“Chúc mừng!” Hermione ôm Harry sau đó xoay người ôm Ron, nhưng sau đó đã bị Hannah Abbott Hufflepuff ôm.
Harry mặc một cái áo choàng xinh đẹp, vì ngày này Harry đã chuẩn bị thật lâu, tốt nghiệp chẳng khác nào có thể cùng Severus dạy học , a, Harry rất muốn tranh thủ thời gian thành chủ của hầm — được rồi, không thể nói vậy, hẳn là tranh thủ thời gian quang minh chính đại chiếm hầm. Lúc trước cậu chỉ là “Ở nhờ”.
Buổi lễ tốt nghiệp không có cái gì đặc thù nhưng lại có pháo hoa đặc biệt do đôi song sinh nhà Weasley cung cấp, dưới tác dụng của pháp thuật có thể ở ban ngày thưởng thức cái đẹp của nó.
“Alice không tới?” Snape đưa một ly rượu hạt thông cho Cori, bà thích loại rượu này, nhất là rượu hạt thông có độc dược đặc chế thêm vào, không chỉ là hương vị tốt, còn có hiệu quả dưỡng sinh rất rõ ràng.
“Con bé sắp đến, cháu biết đó, nó vừa sinh con, đứa bé kia thật không thành thật.” Cori bất đắc dĩ nói,“May mắn ba ba của nó thường xuyên trông con, bằng không Alice nhất định sẽ mệt chết.”
“Hai người đang nói gì vậy?” Dumbledore kéo Percival đi tới,“A, nháy mắt, những đứa trẻ đã tốt nghiệp…… Quá cảm động!”
“Percival, cái này cho em.” Prince bưng một khối kem ly bơ lớn cho Percival,“Đừng để Albus thấy.”
“Ba không đoạt được, cha sẽ không để cho ba làm như vậy.” Percival biểu hiện giống như một người anh chính thống nhưng thật đáng tiếc, nếu như trong tay cậu bé không có kem ly thì càng hiệu quả.
Harry nhìn bên này cười cười rồi xoay người sang chỗ khác chụp ảnh chung cùng mọi người — đây là hình tốt nghiệp, mỗi người phải có ảnh chụp một mình cùng chụp ảnh chung, đương nhiên, cũng có thể chụp chung với bạn tốt hoặc là giáo sư, Harry quyết định muốn chụp cùng Draco, còn viết lên “Chú và cháu trai”.
Sirius mang thai ngồi ở một bên, chờ một lát chụp ảnh với con đỡ đầu của mình.
Mọi người ầm ầm, có người ôm nhau khóc, còn có đôi trực tiếp ôm hôn nhau…… Percival đi theo Prince chuẩn bị chụp ảnh với Harry — không thể nói cậu rất thích Harry Potter, nhưng là trên thực tế Percival rất thích Harry…… Mới vừa đi tới cạnh Harry, đột nhiên Percival dừng lại, cả người bắt đầu run rẩy.
“Percival?” Prince sững sờ, quay đầu nhìn.
Percival bốn tuổi không có phản ứng gì, chỉ ngốc nghếch nhìn một người phụ nữ mới bay xuống, trong ngực của cô là một đứa bé.
“Là Lise và con gái Thấm Bạch.” Prince chỉ chỉ người phụ nữ kia,“Cô ấy là cháu gái Cori, Thấm là……”
“Nagini……” Percival thì thào, mắt nhìn thẳng đứa bé kia – cô bé hình như cũng cảm thấy cái gì, hai mắt trừng thật to tìm kiếm khắp nơi nhưng hình như cô bé không tìm thấy thứ muốn tìm làm cho cô bé rất sợ hãi và lo lắng — một đứa bé chỉ có hai tuổi, lo nghĩ sẽ làm cô bé khóc, cho nên cô bé bắt đầu khóc lớn.
Thấm Bạch khóc đến khàn cả giọng, mẹ của cô bé không biết xảy ra chuyện gì, mà ba ba của cô bây giờ còn không ở Anh, tai nạn a — phù thủy hổ con rất dễ dàng sinh ra ma lực bạo động, huống chi Thấm Bạch là một con hổ con có năng lực, hơn nữa ba ba của con bé lại là một sinh vật huyền bí, bởi vậy lần này khóc khiến cho ma lực bạo động có thể dùng dọa người để hình dung!
“Merlin a!” Đối với ma lực bạo động, phù thủy trưởng thành đều tinh tường nguy hiểm thế nào, biết rõ nên làm như thế nào để bảo vệ phù thủy nhỏ bị ma lực bạo động, nhưng cô bé Thấm Bạch này cũng không có ý định đơn giản làm mất quyền lợi khóc rống, mà Percival chưa từng xuất hiện ma lực bạo động cũng bắt đầu ma lực bạo động!
Hai phù thủy nhỏ đồng thời xuất hiện ma lực bạo động, mà ma lực của bọn họ như có thứ thần kỳ gì đó kết nối với nhai, cho dù là Dumbledore và Grindelwald kiến thức rộng rãi cũng không rõ như vậy tốt là xấu, càng không biết nên làm thế nào — Percival là Tom chuyển thế, không thể nói là chuyển thế, mà là sống lại, ma lực của Tom rất mạnh, nhưng…… Thấm Bạch?
“Oa oa oa –” Thấm Bạch lớn tiếng khóc, sau đó bay tới trước mặt Percival, Percival cũng lớn tiếng gọi Thấm Bạch — ma lực liên tiếp ngưng kết thành một cái xoáy nước, xoáy nước xoay tròn, càng lúc càng nhanh giống như có thể hút tất cả vào — a, không, không cường đại như vậy, có lẽ không cường đại như vậy?
“Đây là có chuyện gì?!” Alice thét chói tai muốn tiến lên nhưng là cái chắn ma lực của hai đứa bé hoàn toàn không đếm xỉa đến chuyện cô là mẹ Thấm,“Thấm! Thấm! Đừng! Nhanh dừng lại!”
“Đi tìm bác sĩ của St Mungo!” Dumbledore lập tức làm cho Remus đi liên lạc,“Còn cần độc dược khôi phục!”
Đây là một lần ma lực bạo động thần kỳ, tuyệt vô cận hữu — một trăm năm cũng không có xuất hiện qua tình huống này!
“A!” Prince đứng cạnh Percival cho nên cậu cũng bị cái chắn trùm lên người, Harry thử rất nhiều lần cũng không thể giữ chặt Prince, Snape cũng bắt đầu dùng bả vai đụng cái chắn — không được, vẫn không được!
“T…… Tom……” Thấm Bạch lớn tiếng khóc hô giống như sau đó sẽ chết mất nhưng trên thực tế cô bé không sao, cô bé chỉ là muốn khóc, trong đầu cũng chỉ có “Tom”, những thứ khác, cô bé không biết.
“A…… A –” Percival muốn nói “Chính là ta” nhưng cậu không nói được cho nên cậu chỉ có thể thét lên nhưng tiếng kêu như vậy lại làm cho Thấm Bạch càng thêm nôn nóng, cô bé nhắm mắt lại, ma lực bắt đầu tăng lên.
“Merlin a!” Prince bắt đầu sáng lên, từ chỗ cổ áo bay ra một cái đồng hồ cát, sau đó…… Một ánh sáng trắng bao phủ Prince — loại cảm giác này…… A không!“Ba ba — cha — ngăn kéo chỗ giường của con, trở về mở ngăn kéo ra!” Prince hô lên, trong tay ôm chặt Rhea của mình,“ Ngăn kéo — nhớ kỹ..”
“Prince –”
Khi ánh sáng biến mất, Prince cũng đã biến mất, chỉ có một lời giải thích, Prince về năm2012…… Đi trở về……
Ngồi ở trên ghế sa lon trong hầm, Harry cảm giác khí lực của mình đều bị rút đi, cậu hận chính mình, hận tại sao mình sẽ cho Prince đi tham gia tốt nghiệp với mình…… Hận sao mình không giữ chặt Prince…… Càng hận mình…… Bình thường tại sao lại không hay chơi cùng Prince……
“……” Snape đi vào hầm, thấy Harry bình thường sức sống bốn phía khó chịu, anh cũng không dễ chịu — tiểu vương tử là bảo bối của bọn họ, mất Prince, anh cũng rất khó chịu, nhưng không thể như vậy…… Không thể để Harry như vậy…… Nghĩ như vậy, Snape ôm lấy Harry.
“A, đừng đụng vào em!” Harry đứng lên, cậu không biết mình muốn cái gì, cũng không biết mình đang làm cái gì,“Để cho em một mình…… yên lặng một chút!” Nói xong Harry chạy vào phòng ngủ của Prince,“Phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Đối mặt Harry táo bạo, Snape thất bại ngồi xuống, nhưng anh không thể tiến đến phun nọc độc lên Harry — Prince rời khỏibọn họ, với anh mà nói chuyện đó khó có thể tiếp nhận, mà đối với Harry…… Càng là sự thực không thể tiếp nhận, điểm này Snape biết, biết rõ, hơn nữa nhớ kỹ…… Snape khuyên mình như vậy. Sau đó Snape đứng lên, chuẩn bị làm độc dược giảm bớt sự thống khổ của Harry — lúc này, Harry cần độc dược vô mộng, sẽ làm cho Harry bình yên chìm vào giấc ngủ mà không khóc tỉnh vào nửa đêm……
Kéo đôi chân nặng nề đi vào phòng độc dược. Không biết vì sao Snape cảm thấy hôm nay tay không nghe mình, bàn tay vốn có thể tinh chuẩn điều chế độc dược giờ run nhè nhẹ, thậm chí ngay cả nguyên liệu độc dược bình thường hương thơm xông vào mũi cũng làm cho mũi anh lên men cuống họng đau đớn.
Có lẽ là sương bay vào mắt, Snape dụi dụi mắt, hình như anh thấy Harry ôm Prince đứng đối diện mình mỉm cười…… Harry 13 tuổi và Prince 9 tuổi…… Còn có…… chính anh mặt đen lên……
“Ầm”!
Cửa phòng độc dược bị đạp ra — chỉ có một người được làm như vậy. Snape quay đầu lại, Harry cầm một quyển vở trong tay, trên mặt còn nước mắt, nhưng khóe miệng lại cong lên.
“Sev! Mau nhìn — nhanh!” Harry lảo đảo đi tới, tay cầm quyển vở để ở trước mặt Snape,“Là Prince…… Là con…… Là con!”
Là con?
Snape muốn cầm lấy quyển vở nhưng Harry nắm chặt nó, cuối cùng hai người chỉ có thể cùng đi xem — đây là một quyển vở rất bình thường, nhưng là trên bìa vẽ hoa văn rất phức tạp, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện giống như Niven — đây là một quyển vở luyện kim.
Mở ra, trong đó viết một câu –“Lòng của bạn ở nơi nào, trân bảo ở đó”. Những lời này, Snape biết rõ ở đâu, nhưng là…… liên quan gì đến quyển vở này?
Harry dùng ngón tay sờ lên những lời này, sau đó một tờ bật ra, phái trên có những chữ non nớt mà rõ ràng –“Hai cha thân ái, là con, con trở lại năm 2012!” Chữ viết vẫn còn tiếp tục,“Hai người nhất định không thể tưởng được, con trở lại năm 2012 nhìn thấy cái gì — ha ha, một em gái, ba ba, ba ba Harry thân ái, ba sinh cho con một em gái! Em con thật xinh! Nhưng thật đáng tiếc con bỏ lỡ em gái sinh ra……”
“Đây là……” Snape cầm tay Harry.
“Đúng…… Đúng vậy!” Harry tựa vào Snape, hai người bắt đầu đọc từng chữ từng chữ xuất hiện.
“Kỳ thật quyển vở này…… Nghe nói là dùng bí mật cất giấu trong vương miện Ravenclaw làm, chỉ có thể dùng năm năm, hai người có thể nghiên cứu cách làm ra, a, hai người cũng có thể viết chữ đối thoại với con.” Bút tích dừng một chút,“Ha ha, kỳ thật rất nhiều chuyện đều là hai người trong tương lai — là năm 2012 hai người thông qua vở đối thoại với con và Albus sau đó lập kế hoạch, ha ha, con không lộ ra tí nào nha, chính là chuẩn bị cho hai người một kinh hỉ — như thế nào, kinh hỉ không? Có vui không? Được rồi, hai người cố gắng lên a, cố gắng trong tương lai sinh con ra!”
“A, đứa con xấu xa!” Harry đỏ mặt.
“Không cần nói bậy sau lưng con biết không! Có cái gì muốn nói thì viết ra, con cũng sẽ không chê cười hai người……” Sau đó chính là liên tiếp vẽ loạn.
“Ha ha, chúng ta quá khứ, thực xin lỗi, đứa nhỏ này quá phiền toái — được rồi, không phải phiền toái, là rất biết cách làm mọi người giận đúng không? Tôi nghĩ hai người đã được trải qua, được rồi được rồi, tôi dẫn Prince đi tắm rửa, hai người cũng sớm ngủ đi!” Quyển vở nhiều ra một hàng chữ.
“Được rồi, chúng ta đi ngủ.” Harry xem Snape lấy bút ghi lên, sau đó Harry ôm cổ Snape.
Được rồi, sinh con a — Harry nghĩ, sau đó cười hạnh phúc.
“Em phải dưỡng thân thể tốt rồi mới có thể có Prince……” Những lời này Snape cũng không nói ra miệng, nhưng anh cũng không muốn Harry vừa trưởng thành đã sinh con — huống chi Prince hai năm sau mới được sinh ra! Cho nên, ăn thịt hai năm trước rồi nói sau!
“Em muốn thật nhiều con!” Harry còn đang có một giấc mơ đẹp,“Có thể tạo thành một đội bóng Quidditch!”
HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui