Tiếu Xuân Phong – Giản giới

Trên đường lớn, hai người đi ngang nhau, Mộ Dung Tả Ý nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tư Diệc Hành bên cạnh, ngoài ý muốn chạm phải tầm mắt của Tư Diệc Hành đang ngóng nhìn hắn. Kỳ thực Tư Diệc Hành không khó cùng chung sống. Không hề có ý đập phá, không hề cố chấp bá đạo thậm chí là an tĩnh và bình thản. Dọc theo đường đi, người này rất ít nói chuyện, phần lớn thời gian chỉ là lặng yên nhìn hắn. Đã nhiều ngày ở chung, Mộ Dung Tả Ý ngoài ý muốn phát giác bản thân đã thành thói quen mỗi khắc đều có ánh mắt ngưng chú trên người, không hề cảm thấy bị quấy nhiễu.

“Ngày hôm nay xem ra phải ngủ ngoài trời rồi.”

Nhìn sắc trời, lại nhìn một chút về phía xa, Mộ Dung Tả Ý nói với Tư Diệc Hành. Tư Diệc Hành gật đầu, cũng không có gì không hài lòng. Chỉ cần cùng một chỗ với Mộ Dung Tả Ý thì là ngày ngày màn trời chiếu đất hắn cũng vui vẻ chấp nhận.

“Ngươi đi tìm chút gỗ nhóm lửa, ta đi xem có thể bắt vài con cá không.” Mộ Dung Tả Ý chọn một chỗ có suối dừng lại, vừa nhảy xuống ngựa vừa nói với Tư Diệc Hành.

Đến lúc Mộ Dung Tả Ý cầm hai con cá trở về thì thấy tình cảnh là: Một đống cành cây cao cao, thế nhưng chỉ thấy khói không thấy lửa, Tư Diệc Hành hai tay đều là bùn và tro đen, trong ánh mắt cũng đã mờ mờ, xem ra bị khói hun không ít.

Mộ Dung Tả Ý chợt hiểu ra, nếu không phải đang cầm cá trong tay, hắn nhất định nhịn không được mà vỗ một cái vào đầu. Sao hắn lại không nhớ tới mà để Tư Diệc Hành đi nhóm lửa, chỉ sợ đại công tử này cả đời còn chưa nhìn thấy người khác nhóm lửa bao giờ.

Có điều, hình dạng ngốc nghếch hiếm thấy của Tư Diệc Hành thật sự là khả ái. Mộ Dung Tả Ý nhịn xuống sự thôi thúc muốn cười, đem cá ném xuống đất nhanh chóng chạy lên tiếp tay ứng cứu.

“Ta chưa từng làm việc này, trước đây đều có người đi theo ta, ta không cần phải tự động tay.” Tư Diệc Hành lẩm bẩm giải thích, nghĩ mình thực sự rất ngốc.

Nhìn Tư Diệc Hành chân tay luống cuống, Mộ Dung Tả Ý không nhịn được nữa cong khóe môi lên. Sau khi cởi ra mặt nạ băng lãnh cao ngạo xa cách ngàn dặm, Tư Diệc Hành đôi khi thực sự là ngốc đến đáng ngắm nhìn, đơn thuần tới thú vị.

“Không sao, ta dạy ngươi là được.”

“… cành cây này ẩm quá, căn bản là không đốt được, chỉ ra khói thôi, phải tìm cái nào khô ráo mới được. Còn nữa, không nên chất đống ép chặt như thế, phải chừa chút khe hở, có chỗ cho không khí đi vào thì lửa mới bùng lên được…” Mộ Dung Tả Ý một mặt thì nói, một mặt thành thạo nhóm lửa.

Bóng đêm dần dần dày đặc lên, sao đầy trời lóe ra quang mang, khiến bầu trời có vẻ sâu mà cao xa.

“Ngươi có muốn đi tắm một chút không? Khe suối đó nước rất trong, cũng không quá lạnh.” Ăn uống xong, Mộ Dung Tả Ý thuận miệng bảo Tư Diệc Hành.

Mộ Dung Tả Ý vừa thốt ra lời, hai người hầu như đồng thời nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp mặt. Tư Diệc Hành nhất thời đỏ mặt, lúng túng không biết làm gì, cũng không dám nhìn lại Mộ Dung Tả Ý.

Thấy dáng vẻ Tư Diệc Hành xấu hổ lúng túng, Mộ Dung Tả Ý nhịn không nổi cười rộ lên. Thấy Mộ Dung Tả Ý cười mình, Tư Diệc Hành dừng chân một chút, oán hận liếc xéo hắn một cái rồi xoay người bỏ đi.

Mộ Dung Tả Ý hơi giật mình, bỗng nhiên ngưng cười.

Nhìn bóng lưng mảnh mai của Tư Diệc Hành dần dần mờ nhạt, trong đầu Mộ Dung Tả Ý tràn đầy dáng dấp lúc nãy của Tư Diệc Hành: vừa nãy Tư Diệc Hành liếc hắn một cái, ánh mắt như quở trách như giận dữ, đồng thời mi tiêm (lông mày nhọn mảnh) hơi hất lên, xuất hiện hai cái lúm đồng tiền, thần thái lúc cười nhẹ dĩ nhiên là động nhân không ngờ… Bỗng nhiên hắn lại nghĩ tới, vừa nãy lúc Tư Diệc Hành nghiêng đầu, vành tai hơi mỏng của hắn bị hỏa quang ánh lên thành sắc ửng đỏ.

Trong nháy mắt, Mộ Dung Tả Ý thấy cổ họng hơi khô, mà đâu đó trong lòng dường như bị ánh mắt nhẹ nhàng vừa rồi đụng chạm một chút, có một tư vị khó nói.

Tắm rửa xong, mái tóc ẩm ướt của Tư Diệc Hành phủ lên vai, tại bên cạnh đống lửa ngồi xuống, lẳng lặng ngưng mắt nhìn ngọn lửa bập bùng.

“Sao không lau khô tóc?” Mộ Dung Tả Ý ngồi xuống bên cạnh hắn, một mặt hỏi một mặt tìm khăn sạch đưa cho Tư Diệc Hành.

Tư Diệc Hành tiếp nhận khăn lau đầu, kết quả mái tóc dài vốn đang phủ xuôi xuống vai bị hắn làm cho rối rung lên.

“Quên đi, để ta làm cho.” Mộ Dung Tả Ý thực sự  không thể ngồi nhìn Tư Diệc Hành ngược đãi tóc mình được nữa, trực tiếp đưa tay tiếp nhận công việc, ôn nhu thay hắn lau khô tóc. Tư Diệc Hành đảo mắt, yên lặng nở nụ cười. Sự ôn nhu của Mộ Dung Tả Ý, mỗi lần đều khiến đáy lòng hắn dâng lên ngọt ngào. Mà ngọt ngào đó, càng lúc càng khiến trái tim hắn bị cầm tù thêm sâu. Ôn nhu của nam nhân nay là thứ duy nhất kiếp này hắn yêu say đắm, vô luận là thượng cùng bích lạc hay hạ lạc hoàng tuyền (giống như lên thiên đàng hay xuống địa ngục), chân trời góc biển, hắn sẽ vẫn theo đuổi người này, tuyệt đối không buông tay.

“Có mệt không?” Mộ Dung Tả Ý lau khô tóc thay Tư Diệc Hành, lại chải vuốt thật gọn, lúc này mới ngồi xuống cạnh đống lửa dịu dàng hỏi.

Tư Diệc Hành lắc đầu, ngưng mắt nhìn ngươi bên cạnh, Mộ Dung Tả Ý cũng nghiêng đầu nhìn hắn. Trong bóng đêm, đôi mắt Tư Diệc Hành trong suốt sâu thẳm, lóng lánh như sao trên trời, ngọn lửa bập bùng nhẹ nhàng phác họa nên những đường cong duyên dáng trên gương mặt hắn, mà đôi vai hắn mỏng manh, trong bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, hiện ra vài phần cô tịch.

Bị rơi vào nhãn thần thâm tình mê mẩn của Tư Diệc Hành, Mộ Dung Tả Ý trong lúc nhất thời có hơi thất thần, quên mất phải rời mắt đi.

Ánh mắt hai người cứ dây dưa, trong không khí mờ mịt một loại nhu tình dịu dàng mà bí ẩn.

Đống lửa phát sinh một tiếng vang ‘lép bép’, Mộ Dung Tả Ý tức khắc tỉnh táo lại, cuống quýt quay đầu đi, thấy trên mặt hơi nóng. Cời cời lửa, nóng lòng muốn đập tan bầu không khí xấu hổ, Mộ Dung Tả Ý tìm lời “Ngươi thực sự rất đẹp, nếu như không băng băng lãnh lãnh như vậy, ta nghĩ không ai không thích ngươi.”

“Vậy ngươi có thích ta chút nào không.” Tư Diệc Hành yếu ớt hỏi.

Nghe Tư Diệc Hành hỏi hàm chứa khát vọng cùng thâm tình nồng đậm, Mộ Dung Tả Ý đột nhiên bị thôi thúc muốn gật đầu. Thế nhưng, do dự trong chốc lát, Mộ Dung Tả Ý lại nhẹ nhàng lắc đầu, đồng thời lúc đó ánh mắt và thần thái đầy yêu thương đột nhiên biến mất, trở nên buồn bã ủ dột.

Mộ Dung Tả Ý biết bản thân quá lý trí quá bình tĩnh, vậy nên rất khó có loại cảm giác bị kích động. Hắn không phải một người vì nhất thời mê hoặc mà phóng túng bản thân buông lời hứa hẹn.

Yêu phải người như hắn, kỳ thực hẳn là rất không may mắn. Nếu là người khác, dưới loại bóng đêm này, dưới bầu không khí này, đối mặt với ánh mắt thâm tình của một người mỹ lệ như Tư Diệc Hành, hẳn là sẽ không như hắn đi chọn việc cự tuyệt.

“Ngươi đi ngủ trước đi, nửa đêm ta sẽ gọi ngươi, sau đó ta ngủ là được.” Mộ Dung Tả Ý phá vỡ sự yên lặng, dời đi trọng tâm câu chuyện.

“Được.”

“Ngươi dựa vào người ta, thoải mái một chút.”

Mộ Dung Tả Ý tỏ ý muốn Tư Diệc Hành dựa vào người mình nghỉ ngơi, Tư Diệc Hành nghiêng thân thể, tựa vào vai Mộ Dung Tả Ý, lẳng lặng nhìn bóng đêm, không nói một lời.

“Ngươi ngoại trừ luyện võ thích làm gì?” Mộ Dung Tả Ý nhàn nhàn hỏi.

“Thích làm cái gì? Ta không có việc thích làm… Ta không biết có chuyện gì có thể làm được. Từ lúc ta hiểu chuyện, mọi thời gian ta có đều dùng để luyện võ và đọc sách. Cha ta không cho ta làm việc khác, nói như vậy sẽ phân tâm.” Tư Diệc Hành thuận miệng trả lời.

“Vậy mẫu thân ngươi thì sao?” Mộ Dung Tả Ý không nhịn được hỏi.

Cuộc sống như vậy đối với một hài tử mà nói thật có chút tàn khốc, dù là phụ thân Tư Diệc hành đối với nhi tử quá mức nghiêm khắc, lẽ nào mẫu thân hắn cũng không yêu thương nhi tử mình sao?”

“Nương ta mất sớm… Lúc bà chết ta tuyệt không thấy thương tâm. Từ nhỏ ta chỉ biết bà là mẫu thân, thế nhưng bà chưa bao giờ tới gần ta, nhãn thần nhìn ta cũng giống y như bọn Tùng Kinh, bình thường ta một tháng không gặp bà lấy một lần… Ta không cảm thấy việc có bà và không có bà có gì khác nhau.”

Thanh âm Tư Diệc Hành càng lúc càng thấp, dần dần biến mất, thân thể cũng trượt dần vào lòng Mộ Dung Tả Ý.

Mộ Dung Tả Ý đưa tay vòng qua vai Tư Diệc Hành, để hắn ở ngả vào lòng mình ngủ cho thoải mái một chút. Sau đó, hắn cúi đầu, mang theo một sự trìu mến khó hiểu, lẳng lặng dừng mắt tại nam tử trong lòng.

Thảo nào Tư Diệc Hành lại yêu hắn, vì người này kỳ thực là một hài tử quá mức cô độc, khát vọng sự ấm áp khiến thân thể không khỏi bị mình hấp dẫn.

Nơi cao không thắng được lạnh, cảm giác được mọi người ngưỡng mộ chưa chắc đã tuyệt vời. Tâm linh tịch mình cũng cảm tình nhạy cảm khiến người cô độc như hắn so với bất cứ ai còn khát vọng ôn tình hòa ái hơn, thế nhưng bề ngoài kiên cường lạnh lùng cùng thân phận của hắn mạnh mẽ ngăn trở những người khác tiếp cận hắn… Không ai dám gần gũi hắn, người hắn gặp, không phải kính hắn như thần thì cũng sợ hắn như ma quỷ, đến sự yêu thương của người thân cũng không có được.

Bản thân có lẽ là người thứ nhất tới gần Tư Diệc Hành, cho người này sự ấm áp của con người, không coi như thần, cũng không nghĩ là quỷ, chỉ là chính Tư Diệc Hành mà thôi. Vậy nên, đã cô độc lâu lắm, lạnh lẽo lâu lắm, Tư Diệc Hành mới có thể đơn giản như vậy bị đắm chìm trong ôn nhu của hắn, mới không cách nào khống chế mà yêu hắn, đem mọi tình cảm có được đặt hết vào hắn.

Dịu dàng tới gần như yêu thương, Mộ Dung Tả Ý không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Tư Diệc Hành.

***

Bánh cúc hoa này ngọt, Mộ Dung Tả Ý hình như không thích ăn đồ ngọt lắm, quên đi. Hay là mua cái này, có nhân là vừng muối tiêu, hắn hẳn sẽ thích. Tư Diệc Hành đứng ở trước hàng bánh, tỉ mỉ nghiên cứu xem nên mua loại bánh nào.

Ngày hôm qua bọn họ tới Lạc Châu, Mộ Dung Tả Ý nói ngày hôm nay muốn đi viếng thăm Lạc Châu đại hiệp Tất Thận Hưng. Tư Diệc Hành thân phận có chỗ khó xử, đi theo không hay. Mộ Dung Tả Ý để hắn đi dạo phố, tiện mua luôn chút bánh mang về.

Chọn được bánh ngon xong rồi, Tư Diệc Hành để hỏa kế (người làm mướn trong cửa hàng) gói lại dùm hắn. Nhìn bánh trong tay, Tư Diệc Hành nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hắn biết là Mộ Dung Tả Ý vẫn đang chờ Tùng Kinh và Di Hòa đuổi theo tìm được hắn, sau đó đem hắn giao lại cho hai người kia chiếu cố. Thế nhưng, Mộ Dung Tả Ý không biết có nghĩ tới không, Tung Kinh và Di Hòa dù có đuổi tới, thấy hắn cùng Mộ Dung Tả Ý một chỗ, bọn họ cũng không phải ngốc, khẳn định sẽ không lộ diện. Mộ Dung Tả Ý cẩn thận mấy cũng có sơ suất, dĩ nhiên hoàn toàn không ngờ tới điểm này. Có phải cái này gọi là tố trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất không nhỉ? (tức là thông minh nghìn lần cũng phải có một lần sai)

Tiếu ý bên môi Tư Diệc Hành lại càng thêm đậm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui